Một đôi tay đột ngột ôm eo lúc cậu không phòng bị, vẻ mặt nguy hiểm của Anker còn chưa kịp thu hồi đã ngơ ngác bị Roland ôm lên.
“Ầm——”
Ngay sau đó một hơi thở rồng rực cháy mãnh liệt từ trên trời rơi xuống, đốt vị trí ban nãy Anker đứng thành mảnh đất khô cằn. Nova nhanh tay lẹ mắt lăn người qua một bên lúc hơi thở rồng phun đến nên mới không bị đốt thành tro.
“Grào!”
Á Long trên bầu trời rống lên một tiếng rít gào giận dữ, tiếng gầm của con rồng làm rung chuyển vách đá trong thung lũng rồi nứt toác ra, nó sà xuống lao đến trước mặt ba người.
Anker híp mắt lại, cậu nhanh chóng niệm một câu thần chú dài, mặt đất dưới chân phát ra tiếng ầm ầm, từ trong đất mọc lên một bức tường đá dày, tạo thành một vòng cung bán nguyệt che chắn cho cậu và Roland.
Một tiếng va chạm vang lên khiến người ta ê cả răng, Á Long sà xuống chưa kịp ổn định cơ thể nên đâm đầu vào tường đá!
Kết giới bằng đá là ma pháp cấp 4, tường đá này nhìn trông có vẻ bình thường nhưng thực tế nó ngưng tụ rất nhiều ma lực của Anker, kiên cố không gì phá nổi. Á Long đâm sầm vào tường đá cũng chỉ làm nó nứt ra vài vết chứ không hề sụp đổ.
“Lợi hại quá!”
Bỗng nhiên bên tai cậu vang lên giọng của Nova. Anker kinh ngạc rồi quay sang bên cạnh nhìn mới phát hiện cái vị Mục sư đáng ghét này không biết từ lúc nào lại chui vào trong kết giới phòng ngự của Anker, đang kinh ngạc cảm thán nhìn tường đá trước mặt, tấm tắc ngạc nhiên.
“…Cậu cút ra ngoài cho ta.” – Gân xanh trên trán Anker giật giật.
“Ma pháp sư đại ca!” Vẻ mặt Nova như đưa đám: “Dù anh với cha tôi có ân oán gì thì tôi cũng vô tội mà, xin anh thương xót cứu giúp đứa nhỏ như tôi đi!”
“Bớt nói mấy lời này đi! – Anker hừ một tiếng: “Ở Trái Đất có câu Hổ phụ sinh hổ tử, cha cậu không tốt thì cậu cũng chẳng phải người tốt lành gì.”
“Hổ phụ sinh hổ tử không phải dùng vậy đâu…” Roland ở cạnh chen miệng vào.
“…” Anker nghẹn lời, trừng Roland: “Anh theo phe cậu ta?”
Roland: Ngoan ngoãn.jpg.
“Nói thật thì tôi bị cha đuổi ra khỏi nhà đó.” Nova khụt khịt mũi, trông cực kỳ đáng thương: “Tôi đã sớm không ưa ổng rồi, trước toàn Tòa thánh mắng ổng một trận, kết quả đương nhiên là ổng cắt đứt quan hệ cha con rồi đuổi tôi ra ngoài luôn.”
Ánh mắt Anker trông khá nghi ngờ.
“Thật mà!” Nova giơ hai ngón tay: “Tôi xin thề với Thần Ánh sáng! Dù anh có ân oán gì với cha tôi thì tôi cũng ủng hộ anh vô điều kiện, chúng ta cùng nhau báo thù!”
Quyền năng của Mục sư đến từ tín ngưỡng với Thần Ánh sáng, lấy danh nghĩa của Thần Ánh sáng thề là lời thề có cấp bậc cao nhất trong giới Mục sư, không ai dám lấy tín ngưỡng của bản thân ra nói đùa.
Anker ngừng chút: “Xem như là cậu nói thật, nhưng con Á Long này vì cậu mà tới, vì sao ta phải giúp cậu.”
“Không dám giấu anh, tôi bị con Á Long này đuổi giết là do thâm nhập vào hang ổ của một Tinh linh hắc ám.”
“Cậu giết Tinh linh hắc ám kia ư?”
“Không phải, tôi trộm đồ nhà hắn.” Nova quang minh chính đại lắc lắc cái nhẫn không gian trên tay: “Không chừa thứ gì.”
“…” Anker thật sự cạn lời.
Cậu ta còn rất đắc ý mới ghê.
Không phải Mục sư đi theo tín ngưỡng của Thần Ánh sáng à? Không phải suốt ngày rêu rao chính nghĩa thiện lương đồ hả? Sao giờ lại trộm đồ nhà người ta vậy?
“Nếu anh cứu tôi, chúng ta chia đôi đồ!” Nova trông rất thành khẩn.
Anker ho một tiếng: “Mục sư đi khắp đại lục mang ánh sáng truyền khắp mọi nơi, đúng là một nghề đáng kính. Thân là một Ma pháp sư ta đây không thể chối từ được —— chia bảy ba.
Nova: “…”
Hay lắm, gặp phải đối thủ rồi.
Vị Mục sư đẹp trai trẻ tuổi buồn bực: “Ma pháp sư đại nhân đừng khách khí vậy. Chờ sau khi tôi được cứu nhất định sẽ truyền bá việc tốt của anh ra khắp nơi, anh sẽ nhận được tình hữu nghị của Tòa thánh Ánh sáng bọn tôi.”
Anker liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt hiện đầy vẻ “Đừng đi theo ta tên ngốc này”, miệng thì bảo: “Làm chuyện tốt không cần để tên, ta chỉ không đành lòng để một vị Mục sư thiện lương chết trước mặt chứ không cần chút hư danh đó đâu.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng ma lực trong tay cậu lại không dấu vết tan đi, tường đá kiên cố lại biến thành bùn đất, lộ ra cơ thể khổng lồ của con Á Long trước mặt.
Con Á Long bị đâm đầu choáng váng đang từ từ bò dậy từ mặt đất, nó lắc lắc cái đầu dữ tợn, ánh mắt tràn ngập khí thế hung ác nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
Nova sợ hãi: “Bốn sáu! Bốn sáu!”
Anker vẫy tay với Á Long đứng cách đó không xa: “Ngài Á Long dùng bữa vui vẻ nha!”
Con Á Long giống như nghe hiểu lời cậu nói, nỏ cũng nhận thấy vị Ma pháp sư trước mắt không dễ đụng nên ánh mắt nguy hiểm cũng dời khỏi người Anker, nhìn chằm chằm một mình Nova.
Nova: “…”
Tên nhóc này hư ghê.
Vị Mục sư đành thỏa hiệp, giơ tay ra hiệu đầu hàng: “Nghe anh hết, bảy ba thì bảy ba.”
Anker vừa lòng.
Cậu quay đầu nháy nháy mắt với Roland như đang khoe khoang. Roland đáp lại cậu bằng một nụ cười tràn đầy sự cưng chiều.
Đáng yêu quá.
Sau khi giao dịch xong thì Anker cũng không còn chậm chạp tấn công nữa. Tay cậu ngưng tự một quả cầu lửa rực cháy, nhẹ nhàng búng tay, cầu lửa như một mũi tên phóng về phía Á Long, thổi bay vảy của nó rồi nhanh chóng bành trướng, bao phủ toàn bộ thân hình khổng lồ của Á Long.
Vảy trên người Á Long bị nướng xèo xèo, nó đau khổ rên rỉ.
Thực lực của con Á Long này cùng lắm mới cấp 5, tính kháng ma pháp rất thấp, thực hiện hiện tại của Anker đối phó với nó rất dễ dàng.
Câu liên tục thi triển ma pháp thủ ấn, biến đổi liên tục, phóng thích Ngọn lửa sao băng. Trong phút chốc, mười mấy thiên thạch khổng lồ đang bốc cháy từ trên trời rơi xuống, mang theo sức mạnh vô song, đập thẳng vào người Á Long, tạo thành một làn khói bụi.
Anker vẫn chưa dừng tay, tinh thần lực cường đại của cậu có thể cảm nhận được sinh mệnh của Á Long, cậu từng đánh nhau với rồng thật rồi nên biết rõ năng lực khôi phục sinh mệnh của huyết thống loài rồng mạnh mẽ đến nhường nào.
Với thủ ấn của cậu lại thêm mười mấy thiên thạch khổng lồ rơi xuống, không hề cho Á Long có cơ hội nghỉ ngơi.
Mười mấy giây sau, cuối cùng cậu cũng ngừng thi triển ma pháp, ma lực ngưng tụ Ngọn lửa sao băng cũng tan biến, hiện ra cơ thể Á Long bị đánh đến không thể nhận ra nỗi nữa.
Xét cho cùng Á Long cũng có huyết thống của Rồng, vảy và răng nanh trên người điều là những nguyên liệu ma pháp cực kỳ tốt nên Anker cũng không dám dùng ma pháp cấp quá cao, lỡ phá hủy luôn xác thì mệt lắm.
Anker phủi phủi tay, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Nova không có ở đó.
Vị Mục sư trẻ tuổi nhân lúc trận chiến bắt đầu liền khẽ nâng bước chạy ra khỏi thung lũng. Chỉ là hắn không nghĩ trận chiến sẽ kết thúc nhanh như vậy, lúc Anker giải quyết xong con Á Long rồi quay đầu lại tìm hắn, hắn mới chạy được có mấy chục mét.
Cảm nhận được ánh mắt của Anker cùng với nguyên tố ma pháp đang dao động trong không khí, Nova dừng bước.
“Ahaha…Xấu hổ ghê á.”
…
“Tôi biết sai rồi Ma pháp sư đại ca ơi!”
Nova nằm trên mặt đất nước mắt nước mũi chảy ròng, cơ thể bị Anker trói bằng dây thừng ma pháp rắn chắc, không thể động đậy.
Anker đứng cách đó không xa, làm bộ không nghe thấy mấy lời xin tha của Nova, cậu đang kiểm kê chiến lợi phẩm của hắn.
“Trái tim của Tinh linh hắc ám, cây khô của Vong linh, ma dược của Evian…”
Anker lấy hết toàn bộ đồ trong nhẫn không gian của Nova, tỉ mỉ từng cái từng cái, thuộc như lòng bàn tay.
Khi Anker đọc ra tên của từng món đồ, miệng của Nova càng lúc càng há to, vẻ mặt của hắn thậm chí còn trở nên hoảng sợ.
Nhẫn không gian của hắn không phải hàng rẻ tiền, trên đó còn có cấm ma pháp cao cấp, trừ khi tinh thần lực của đối phương cao hơn hắn 2 cấp còn không sẽ không có khả năng lấy đồ bên trong ra.
Nhưng cậu thiếu niên trước mặt này, lại giống như không hề có chút cảm giác gì, tiện tay chọc thủng luôn ma pháp hạn chế trên nhẫn của hắn, còn chưa được nửa giây, tốc độ nhanh đến độ làm Nova hoảng hốt cảm thấy có khi nào ma pháp trên nhẫn đã mất hiệu lực rồi không…
Điều này cho thấy tinh thần lực của cậu thiếu niên này ít nhất cũng phải là Ma pháp sư cấp 6 trở lên.
Hơn nữa trong nhẫn không gian của hắn có không ít đồ vật, hắn trộm hết đồ trong hang ổ của Tinh linh hắc ám kia, có nhiều vật hắn còn không biết đó là thứ gì thế nhưng cậu thiếu niên này lại có thể liệt kê tên của từng món.
Nhìn qua gương mặt quá mức trẻ của Anker, Nova không khỏi rùng mình một cái.
Người này chắc chắn là một tên quái vật già cả khoác lớp da trẻ tuổi.
“Cũng chẳng có thứ gì tốt.” Anker ghét bỏ mà nhìn đống đồ rơi trên đất: “Thứ này à?”
Cậu không sử dụng đồ của Mục sư được, mà đồ vật trộm từ hang ổ của Tinh linh hắc ám cũng chẳng có đồ cậu mà thấy thích.
Lần này lỗ nặng luôn á.
Anker thở dài.
“Tôi cũng vì miếng cơm manh áo thôi.” – Vẻ mặt Nova như đưa đám: “Ngài thả tôi ra rồi tôi dâng cho ngài thứ tốt tỏ lòng thành được không?”
Thậm chí hắn còn dùng để cả cách gọi cung kính rồi.
“A?”
Trong số những vật phẩm nằm rải rác trên mặt đất, có một viên ngọc màu đen khiến cho Anker chú ý.
Anker cầm hạt châu lên, quan sát một lát rồi sau đó nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực bao bọc lấy viên ngọc trước mắt này.
Ngay sau đó, một luồng khí âm u lạnh lẽo từ bên trong viên ngọc toát ra như là một con rắn độc ấn nấp trong bóng tối đã lâu, mang theo sự lạnh lùng và oán hận quấn lấy tinh thần lực của Anker.
“Soạt!”
Anker nhanh chóng quyết định cắt đứt tinh thần lực của bản thân. Sau đó, cậu cử động ngón tay, một lượng lớn ma lực trào ra, nhanh chóng phác họa một ma lực cấm chế đầy phức tạp, khóa chặt viên ngọc màu đen này.
Roland yên lặng ở bên cạnh nhìn thấy hết, thời điểm anh nhìn thấy viên ngọc màu đen này, sắc mặt cũng thay đổi.
Nova hoang mang nhìn mọi việc, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu thiếu niên trước mặt nắm lấy cổ áo nhấc lên.
“Ngọc hiến tế hắc ám?”
Giọng nói của Anker không còn nhẹ nhàng như trước nữa, cậu nhìn chằm chằm vị Mục sư trẻ tuổi này, trọng giọng nói tràn đầy sự chán ghét, còn có sát ý lạnh lẽo: “Là đồ của cậu à?”
Nova lắc đầu như trống bỏi: “Không phải không phải, tôi cũng không biết nó là thứ gì mà!”
“Cậu lấy nó ở đâu?”
“Hình như trộm được trong hang ổ của Tinh linh hắc ám…” Nova như sắp khóc, cảm thấy bản thân làm gì cũng không ổn: “Lúc đó tôi vội lắm, cũng không nhìn nó là thứ gì mà chỉ bỏ hết vào trong nhẫn…”
Anker lạnh lùng nhìn cậu, một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt lơ lửng trong lòng bàn tay cậu, sau khi Nova nói ra hết thì quả cầu biến thành màu xanh lá.
Thuật nói thật.
Nova trợn tròn mắt. Hắn biết ma thuật này, tuy rằng chỉ là một ma pháp cấp 2 nhưng cực kỳ quý giá, bình thường các Ma pháp sư không sử dụng đến ma thuật này.
Phân biệt thật giả, phát hiện được lời dối trá, một khi sử dụng Thuật nói thật thì trừ phi tinh thần lực của đối phương cao hơn người thi phép còn không thì không có cách nào nói dối trước mặt một Ma pháp sư.
Màu xanh lá tượng trưng cho lời Nova nói là sự thật.
Anker trông có vẻ nhẹ nhõm, buông lỏng cổ áo của Nova, sau đó cậu phất tay thu hồi ma pháp dây thừng trên người vị Mục sư.
Nova chật vật ngã trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng của Anker truyền xuống từ đỉnh đầu hắn.
“Nếu thứ này thuộc về cậu thì dù cho cậu là con trai của Ram, ta cũng sẽ giết cậu.”
Nova phủi phủi áo choàng, trong lòng còn run sợ, ngờ vực hỏi: “Anh nói thứ này là… Ngọc hiến tế hắc ám à? Đó là thứ gì?”
Anker đưa mắt nhìn viên ngọc bị cấm chế bao vây trước mặt.
“Ngọc hiến tế hắc ám là cốt lõi của một nghi thức ma pháp hắc ám cổ xưa.”
Nghi thức ma pháp hắc ám?
Nova gãi đầu: “Tôi nhớ rõ mười mấy năm trước ma pháp hắc ám đã không còn là cấm thuật rồi mà? Anh là một Ma pháp sư mà con kỳ thị hả?”
Anker liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cậu thì biết cái gì.”
Cậu dừng một lát rồi giải thích tiếp bằng ngữ khí lạnh như băng: “Ma pháp hắc ám thông thường thì đương nhiên không có vấn đề. Nhưng điều kiện để thành công tạo ra ngọc hiến tế hắc ám chính là sinh mệnh, sinh mệnh của người trẻ tuổi.” Anker tiếp tục nói: “Ta có thể cảm nhận được ở bên trong ngọc hiến tế này có ít nhất hơn một trăm sinh mệnh.”
Còn một câu mà Anker chưa nói ra.
Trong hơn một trăm hơi thở sinh mệnh này có ít nhất một nửa là đến từ những đứa trẻ chưa tròn một tuổi.
Nghe những lời Anker nói ra, cả người Nova sững sờ, cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Chả trách vì sao vừa rồi Anker nói dù cha hắn có là Thánh kỵ sĩ của Tòa thánh Ánh sáng thì cũng phải giết hắn.
Dùng hơn một trăm sinh mệnh của những người trẻ tuổi làm tế phẩm, đây thật sự là một nghi thức ma pháp quá tà ác.
“Tôi…Tôi…”
Nova sốc đến nói không nên lời: “…Tôi muốn báo cáo cho Tòa thánh!”
“Hang ổ của Tinh linh hắc ám đó ở đâu?” – Anker hỏi.
“Nó ở Sơn trại Orc, cách chỗ này không xa lắm.” Nova trả lời.
Anker sững sờ trong giây lát.
Sơn trại Orc…
Cậu nhớ rõ trước đó có người chơi nhận được nhiệm vụ ở nơi này, bởi vì không tìm được vị trí nên phải lên diễn đàn đăng bài xin giúp, lúc ấy Anker nhìn thấy còn tiện tay chỉ điểm cho.
Giữa hai việc này có quan hệ gì không đây?
“Ma pháp sư đại ca…” Nova thận trọng nhìn sắc mặt của Anker: “Cái này, nếu được thì tôi phải về Tòa thánh một chuyến, báo cáo về chuyện của Ngọc hiến tế hắc ám này…”
Anker liếc mắt nhìn hắn.
Nova rụt cổ lại.
“Ta cũng không gây khó dễ gì cho cậu.” Vẻ mặt Anker bình thản: “Lúc về chuyển lời giúp cho ta.”
“…Nói gì ạ?”
“Nói tên Ram ngốc nghếch kia.” Anker nghiến răng nghiến lợi: “Bảo tên đó rửa cổ sạch sẽ chờ, chờ ta… nhiều nhất là một năm, ta sẽ về chặt đầu chó của hắn.”
Thời gian một năm chắc cũng đủ cho cậu khôi phục thực lực.
Cảm nhận được oán khí to lớn của Anker, Nova nhịn không được lùi lùi về sau.
Hắn vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được ân oán của mấy trưởng bối, nhưng nghe giọng điệu của Anker, chắc hẳn cậu ta với cha già của mình kết thù hơi bị to.
Quên đi, hắn không hiểu được thế giới của mấy đại lão, không nên lộn xộn.
“A đúng rồi.”
Trước khi Nova rời đi đột nhiên hắn như bỗng nhớ ra điều gì đó: “Về tên Tinh linh hắc ám kia, lúc tôi lẻn vào hang ổ của hắn có thấy được một pho tượng.”
“Pho tượng gì?” Anker hỏi.
Nova hơi do dự: “Không biết ngài có biết không… nhưng lúc tôi còn ở Tòa thánh có đọc qua hồ sơ của tên đó. Hình như là một Ma pháp sư hắc ám đã bỏ trốn nhiều năm trước, tên là Lan gì á?”
Anker sững người, qua một lúc lâu, cậu mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một cái tên: “Landis?”
“Đúng vậy, chính là cái tên này!” Nova như bừng tỉnh: “Thì ra đại lão có biết hả?”
Roland đứng ở một bên: “…”
???
Sao lại liên quan đến tôi?
Không phải tôi, tôi không có, cậu đừng nói bậy chứ!
“Rắc!”
Anker vốn đang thu xếp lại đống đồ vương vãi trên mặt đất, nhưng nghe thấy lời của Nova, nhịn không được dùng sức bóp nát một khúc cây khô vong linh.
“Biết? Sao lại không biết được.” Giọng nói của Anker trần đầy lửa giận, cậu cười lạnh nói: “Ta biết rất rõ đó.”
“Nếu tên đó có quan hệ với Tinh linh hắc ám kia…”
Lửa giận dường như muốn thiêu đốt lý trí của cậu.
Ngọc hiến tế hắc ám là thứ đồ vật mà ngay cả trong cộng đồng Ma pháp sư hắc ám cũng không ai dám động đến.
Sau nhiều năm trôi qua mới lại nghe được tin tức của Landis, thế mà lại liên quan đến nghi thức ma pháp tà ác như vậy.
Nghĩ đến cảnh viên ngọc hiến tế hắc ám này có khả năng là do Landis đứng sau giật dây, Anker không có cách nào khống chế được lửa giận của bản thân. Cậu hận bây giờ không thể sử dụng Thuật tiên đoán lớn để tìm vị trí của Landis, sau đó bắt người đàn ông mắt xanh kia về rồi hỏi sao mà anh ta dám làm vậy?
Roland cũng cảm nhận được lửa giận của Anker, anh vội vàng chạy đến nói: “Có một pho tượng cũng không nói lên được điều gì mà, không chừng là hiểu lầm thôi…”
Ánh mắt lạnh lùng của Anker liếc qua, Roland biết ý mà ngậm miệng.
Hiện tại Roland cũng đau khổ không nói ra được.
Cái tên Tinh linh hắc ám kia là ai vậy?!
Mẹ kiếp, đặt tượng của ai không đặt, mắc mớ gì đặt tượng của anh?
Đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được mà.
Thấy rõ tâm tình của Anker không ổn, Nova cũng không dám nhiều chuyện, vội vàng cười cười một cái, sau đó thừa lúc Anker không chú ý đến liền chạy biến không tung tích.
Roland: “…”
Cậu ta đúng là đồ sao chổi mà!
Cậu ta không biết là chưa điều tra kĩ thì không có quyền lên tiếng hả?
Roland không thể ngồi yên được nữa, Nova vừa đi, anh nói với Anker: “Tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có chút việc, tôi phải offline trước rồi.”
Anh cũng phải đi điều tra xem cuối cùng chuyện này là sao.
Không hiểu vì sao tự dưng phải gánh chịu nỗi oan này, Roland còn vội hơn Anker nhiều, muốn biết rõ nguồn gốc đầu đuôi sự việc.
“Ừ…”
Roland đang thấp thỏm không yên thì nghe được âm thanh rầu rĩ đáp lời của Anker.
Anh sững sờ một chút, do dự vươn tay ra: “Cậu…khóc hả?”
Anker quay mặt đi, im lặng không nói gì.
Roland lúc này mới thực sự luống cuống: “Cậu, cậu đừng khóc mà…”
Anker khịt mũi: “Ta không khóc.”
Cậu cố gắng hết sức che đậy tâm trạng không ổn của bản thân, không muốn ở trước mặt học trò mà lại mất mặt như vậy, nhưng những cảm xúc phẫn nộ, uất ức này cùng với một số cảm xúc không thể nói rõ đang bao trùm lấy cậu, làm Anker không thể duy trì nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Cậu quay đầu đi, muốn giả vờ như không thèm để ý, nhưng nước mắt vẫn đang chảy xuống.
Landis.
Sao anh ta lại có thể như vậy? Sao anh ta dám làm vậy?
Anker không ngừng tự nhủ có thể mọi việc đúng như Roland nói chỉ là một sự hiểu lầm, có thể tất cả chỉ là trùng hợp, nghi thức ma pháp tà ác này không liên quan đến Landis.
Nhưng vẫn còn một giọng nói khác đang hỏi cậu, nếu thật sự có liên quan thì sao?
Nếu sau này Landis thật sư đi trên con đường tà ác thì sao?
Cậu thật sự có thể… tự tay giết anh sao?
Roland vô cùng lúng túng mà nhìn Anker.
Những giọt nước mắt chảy rơi trên gương mặt của cậu thiếu niên, và cả sự yếu đuối không thể che giấu kia khiến trái tim của Roland tan nát.
Anh hận bây giờ không thể nói ngay cho Anker biết bản thân chính là Landis, anh và Tinh linh hắc ám kia không có bất kỳ quan hệ nào.
Môi anh nhấp nháy nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Rất lâu sau Roland mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên trước mặt vào lòng.
“Không sao đâu, không sao đâu mà, đừng khóc nữa.”
Roland thoáng vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Đừng khóc, Anker…”
Anker vẫn còn ở bộ dáng thiếu niên như lúc xưa, tuổi của cậu so với sinh mệnh dài đằng đẵng của Đại Ma đạo sư mà nói thật ra chỉ có thể xem như một đứa trẻ mà thôi.
Roland nhẹ nhàng ôm cậu, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh của Anker bên trong chiếc áo choàng Ma pháp sư to lớn kia.
So với trước còn gầy hơn.
Em ấy không chịu ăn cơm hay sao…
Roland thầm nghĩ trong lòng.
Một lát sau Anker đẩy Roland ra.
“Xin lỗi anh.” Hốc mắt Anker hồng hồng, mặt cũng hồng hồng.
Mất mặt quá đi, ở trước mặt học trò mà khóc lóc thành bộ dạng này.
Roland lặng im nhìn cậu, một lúc lâu sau mới thở dài, không nói gì.
Người nên nói xin lỗi phải là anh…