“…Bởi vì mất mặt quá nên sau khi rời khỏi hội trường, ta lập tức nghĩ muốn trả thù cậu một tí.”
Ram gãi đầu, “Ta tìm khắp học viện cũng không thấy cậu, sau đó ta nghĩ chắc là cậu đã đi tìm Landis nên mới đi đến rừng cây bên phía sườn tây…”
“…”
Anker không bao giờ tưởng tượng nỗi sự việc lại như thế.
Vậy lúc đó cậu và Landis nói chuyện trong rừng cây, Ram không hề nghe thấy gì?
Hắn chỉ chụp lén cậu, thậm chí còn không phát hiện Landis cũng ở đó.
Anker không nghi ngờ Ram đang nói dối, nếu tên đầu chỉ có một sợi dây thần kinh mà biết nói dối thì cậu thà tin rằng heo cũng biết trèo cây còn hơn.
“Nói chứ lúc đó cuối cùng là hai người nói gì trong rừng cây vậy?”
Ram tò mò hỏi.
Ngày đó, khi Anker tìm được Landis, anh đứng một mình ở nơi đó như đang ngẩn người, lại vừa giống như đang có tâm sự, cứ như một bức tượng đứng lặng.
Landis nhìn Anker bằng một ánh mắt phức tạp, cảm xúc tràn ngập trong đáy mắt làm Anker luống cuống cả lên.
Trên người Landis là hắc khí dày đặc vây quanh, đó là hơi thở thuộc về ma pháp hắc ám. Anker ở cùng anh lâu như vậy, trước giờ cũng không hề biết Landis lại có thể trộm luyện ma pháp hắc ám.
Sau khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của Anker là giấu giếm thay anh, chẳng sợ bản thân cũng sẽ đi tu luyện ma pháp hắc ám hay còn có thể bị gọi là dị giáo.
Nhưng Landis lại cự tuyệt cậu, trông anh như có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Trên người anh như có rất nhiều bí mật không thể kể xiết làm cho Anker kinh ngạc nhận ra tuy bọn họ đã cùng nhau trưởng thành lâu đến vậy rồi nhưng bản thân chưa từng thật sự hiểu rõ Landis.
Ram còn muốn tiếp tục truy hỏi thì bỗng bên trong xảy ra biến hóa.
Một lực lượng mạnh mẽ như đến từ hư không, mang theo hơi thở như muốn chiếm giữ bản thân làm tim người ta đập nhanh, tựa như có thứ gì đó đang muốn phá vỡ rào cản của thế giới rồi đi xuống con đường lớn này.
Hơi thở nguy hiểm kia khiến Anker và Ram trong nháy mắt trở nên cảnh giác.
Tình hình không ổn.
Ở trung tâm cột sáng phóng thẳng lên trời kia đột nhiên lại cuộn trào một lượng lớn tử khí không ngừng ăn mòn và đồng hóa thánh quang. Sau đó cột sáng cao vút này dần dần biến thành một cơn lốc tạo thành từ tử khí, trong không khí tràn ngập mùi máu còn hơn cả mùi máu từ đống xác chết của lũ Orc rải rác khắp núi đồi.
“Đúng là mấy trò cũ kỹ.”
Tử khí tan đi, Tuyết Kiến lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn.
Cô giống như đột nhiên có được một sức mạnh cường đại hơn nữa, tử khí quấn quanh người càng thêm cô động, dày đặc hơn trước kia. Nếu bảo trước đó cô chỉ là một bán thần bình thường thì cô của hiện tại hoàn toàn đã đạt tới giai đoạn cao nhất của bậc Bán thần.
Chỉ kém một bước, chỉ cần một mảnh thần cách là cô lập tức có thể phi thăng gia nhập thần giới, trở thành một vị thần nắm giữ pháp tắc!
“Tình hình thế nào?”
Ram chết lặng người, hắn chưa bao giờ thấy người nào thăng cấp nhanh đến mức này.
Ram cũng là một Thánh kỵ sĩ bậc Bán thần nhưng phút giây này đây hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng được bản thân không phải là đối thủ của Tuyết Kiến trước mặt.
“Chạy.”
Anker nhanh chóng quyết định nắm lấy áo giáp của Ram rồi muốn xé mở quyển trục không gian rời khỏi đây.
Nhưng khi cậu vừa móc ra quyển trục, tử khí ở khắp trong không khí lập tức nhanh chóng tấn công cậu. Chỉ cần cuộn nhẹ một cái, quyển trục ma pháp cấp cao trong tay cậu tựa như bị khô héo, tất cả hoa văn ma pháp bên trên đều biến thành màu tro tàn, từ trên tấm da dê bong ra thành từng mảng rớt xuống.
“Đây là loại sức mạnh gì vậy?”
Sắc mặt Ram đại biến.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường nhưng không ngờ sẽ gặp phải một đối thủ khủng bố như vậy.
“Tòa thánh Ánh sáng các người chẳng lẽ không có bất kỳ tin tức liên quan nào sao?” – Anker trầm mặt hỏi hắn.
Tòa thánh Ánh sáng cũng là một thế lực khổng lồ giống với Hiệp hội Ma pháp sư, tín đồ trải dài khắp đại lục lại còn được thần Ánh sáng có địa vị cao nhất trong thần quốc hậu thuẫn, từ hạ giới đến Thần giới, hầu như không có bất kỳ tin tức nào có thể thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
“…Ta thật sự không biết.” Ram gãi đầu.
Sắc mặt Anker hoàn toàn biến đen, vì sao đã qua hai trăm năm rồi mà tên này vẫn còn ngốc nghếch ngây thơ như vậy.
Không phải là không biết, căn bản ngươi không hề chú ý đến loại tin tức như vậy mới đúng!
Tên này đúng là sinh vật phù du đơn bào mà!
Tử khí dày đặc hóa thành một mũi tên nhọn hướng về phía bọn họ, Anker và Ram nhảy riêng ra, tránh đòn tấn công.
“Grào!”
Điểu sư Khoan Thứ rống lớn một tiếng và đối đầu chính diện với Tuyết Kiến. Thế nhưng thú ánh sáng đỉnh cấp ở trước mặt Tuyết Kiến lại như một con sủng vật không có nanh vuốt và bị tử khí khổng lồ nuốt trọn.
“Khoan thứ!”
Ram hô to tên nó, thánh quang trên người bành trướng, dùng hết toàn lực xua tan tử khí đang bao vây Khoan Thứ.
Tử khí miễn cưỡng tan đi, điểu sư đã thoi thóp nằm trên đất, khắp cơ thể của nó đều là những miệng vết thương xám xịt và chúng vẫn đang lan ra những nơi khác, ăn mòn sinh lực của nó.
Ram muốn tiến tới chữa trị cho Khoan Thứ thì lại bị tử khí ngăn cản.
“Anker, kể cả ngươi có là bán thần thì hôm nay vẫn thật là một ngày may mắn.” – Khóe miệng Tuyết Kiến nhếch lên, cô vươn tay, tử khí khắp chốn quấn chặt lấy Anker và Ram.
Bộ giáp trên người Ram bị ngưng tụ thành thực chất tử khí và bị đè nén đến kêu “cót két”, Anker cũng không khá hơn là bao, ma lực bậc bốn của cậu cơ bản là không thể chống chọi lại được, cơ thể gầy yếu của Ma pháp sư khiến cậu suýt thì bị sức mạnh cường đại đó bóp nghẹt làm đôi.
Lòng bàn tay của Tuyết Kiến từ từ siết chặt, tử khí cũng mạnh mẽ kiềm lại.
Ngay thời điểm Anker và Ram rơi vào tuyệt vọng, sắc mặt Tuyết Kiến đột nhiên thay đổi!
Một luồng sáng đen đột ngột từ trên cao chiếu xuống!
Luồng sáng đen này tựa như một lưỡi hái sắc bén, tất cả tử khí ở nơi nó đi qua đều bị chém làm đôi, một lượng tử khí lớn hội tụ lại để ngăn cảnh đường đi của luồng sáng đen này nhưng lại không thể làm gì được.
“Xoẹt!”
Luồng ánh sáng đen sắc bén nhanh chóng cắt đứt tử khí đang quấn quanh bên người Anker và Ram, cả hai chỉ cảm thấy cơ thể được thả lỏng, cử động lại như thường.
Ram và Anker liếc mắt nhìn nhau nhưng sắc mặt họ vẫn chưa tốt lên.
So với tử khí xa lạ thì bọn họ cực kỳ quen thuộc với loại ánh sáng đen này.
Đó là sức mạnh được ngưng kết bởi ma lực hắc ám.
Lại thêm một Ma pháp sư hắc ám khác!
Anker và Ram thậm chí còn nghi ngờ người vừa tới là đồng bọn của Tuyết Kiến.
Khi luồng sáng đen kia tan biến, những tiếng xì xào vang vọng trong không khí.
Như là bài ca của của một vị thần cổ xưa và cũng như một thánh ca khiến người ta điên cuồng, ánh sáng đen như bầu trời nghiêng xuống, giữa bầu trời tràn ngập ánh sáng đen, một bóng người hiện ra.
Người đó mặc một chiếc áo chàng đen được ngưng kết từ ma lực đen kịt, viền áo hư ảo, rách nát đung đưa, ngay cả gương mặt cũng bị ma lực màu đen kia bao phủ, không thấy rõ mặt.
“Lại là một bán thần à?”
Tuyết Kiến cảnh giác nhìn người mang áo choàng đen trước mặt.
Ram choáng váng.
Hôm nay là ngày gì?
Các bán thần rõ ràng là những cá thể mạnh mẽ nhất đại lục Valsius, ngày thường người thường còn không thấy được họ, thế mà hôm nay lại xuất hiện hết ở nơi đây! Tính thêm Anker thì ở đây phải có bốn bán thần.
Làm gì vậy? Hôm nay các bán thần tổ chức party hả?
Không đúng.
Trực giác của Anker chuẩn hơn tên Ram thần kinh nhiều.
Tuy khí tức trên người tên mang áo choàng đen này thuộc về bán thần nhưng trên người tên đó không hề có hơi thở loài người, dùng tinh thần lực tìm kiếm một lát là có thể cảm nhận được thần tính tràn ngập trong mớ ma lực sắc đen kia.
Đây không phải bán thần.
Đây là một vị thần giáng trần.
“Thần Bóng tối?”
Tuyết Kiến tự lẩm bẩm.
Ma lực hắc ám mạnh mẽ như vậy, thần tính khó lường như vậy rõ ràng đây là vị thần Bóng tối đã mai danh ẩn tích mấy vạn năm trên đại lục Valsius, ngay cả tín đồ cũng không còn nữa!
Các vị thần trong thần quốc không phải đều bình đẳng, họ vẫn phân chia giai cấp, thời gian tồn tại càng lâu, tín đồ càng nhiều thì sức mạnh cũng càng mạnh mẽ. Ngoài ra thì thần cách của họ cũng quyết định thứ hạng giữa thần và thần.
Theo lời đồn đại, thần Ánh sáng và thần Bóng tối là hai vị thần có cấp bậc cao nhất trong thần quốc, bọn họ được thần Khởi nguồn ưu ái, ngay cả thần cách cũng là bộ phận hoàn chỉnh nhất của thần Khởi nguồn.
Thần giới chia làm hai, một nửa thuộc về thần Ánh sáng, nửa kia thuộc về thần Bóng tối. Hàng vạn năm trước, Tòa thánh Bóng tối và Tòa thánh Ánh sáng có địa vị ngang nhau.
Chỉ là không biết vì lí do gì mà thần Bóng tối lại biến mất nên thần Ánh sáng lập tức nhân cơ hội này, trở thành chúa tể thật sự của Thần quốc. Tòa thánh Bóng tối dưới hạ giới mất đi tín ngưỡng cũng giải tán và trở thành dị giáo bị những người trong Tòa thánh Ánh sáng đuổi đánh.
Bây giờ thần Bóng tối lại xuất hiện lần nữa.
Hắn đang đứng ngay đây.
Nhận ra thân phận của người áo đen trước mặt, Tuyết Kiến không hề sợ hãi mà ngược lại còn trở nên phấn khích.
“Là ngươi!” Tuyết Kiến lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Đồ trộm cắp…”
Trộm?
Anker và Ram nhìn nhau.
“Là ngươi, ngươi trộm mất bảo vật trân quý của chủ nhân hại ngài trằn trọc vạn năm trong chiều không gian thứ sáu…”
Tuyết Kiến nhìn chằm chằm người mặc áo choàng đen đang im lặng trước mặt, vẻ mặt sung sướng dần thay đổi: “Tên trộm đáng xấu hổ, tên trộm đáng khinh, chó săn của cổ thần…”
“Thế giới này vốn thuộc về chủ nhân! Ngài vốn là chúa tể của thế giới này! Tên hề xấu xí, bẩn thỉu này, trả lại bảo vật cho ngài mau!”
Vẻ mặt Tuyết Kiến trông rất đáng sợ, trông cô như muốn phát điên rồi!
“Nói với chủ nhân ngươi.” Người mang áo choàng đen vốn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, “Có một số thứ, hắn vĩnh viễn đừng mơ chạm vào được.”
“Ahhh!” Tuyết Kiến hét lên một tiếng chói tai như là bị chọc giận, sau đó cô mang theo lửa giận cao ngất cùng với tử khí ngập trời hướng đến người mang áo choàng đen, không, về phía thần Bóng tối.
Chỉ cần còn ở thế giới này thì cho dù là thần Bóng tối cũng sẽ phải chịu sự áp chế của ý thức thế giới.
Thần Bóng tối thì sao? Cấp bậc tối cao thì sao? Ở nơi này, ngươi cũng chỉ là một bán thần.
Ma lực hắc ám tràn đầy thần tính va chạm cùng tử khí, thế giới đảo điên!
So sánh với trận chiến trước đó của Anker và Ram thì dường như chỉ là một trận giao tranh nhỏ. Trận chiến trước mặt mới là sức mạnh to lớn chạm đến hàng rào thế giới. Mỗi lần hai sức mạnh này va chạm vào nhau đều tựa như muốn xé rách không gian, quay cuồng biển núi.
Cuộc chiến đỉnh cao của bán thần, người thường không thể nhìn thấy.
Người chơi ở các trấn gần đó và thậm chí là Thanh Ca đã về tới điểm hồi sinh cũng cảm nhận được tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
“Đậu má, động đất hả?”
Thanh Ca hoảng sợ, hắn đứng ở điểm hồi sinh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy giữa đất trời xa xa là hai mảng sáng đen xám đang va chạm vào nhau. Mỗi lần va chạm đều đều mang theo khí thế rung chuyển mặt đất, mặt đất nơi hắn đứng bắt đầu rung chuyển dữ dội như thể có thể nứt ra bất cứ lúc nào.
Nơi này cách xa ngàn dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai loại sức mạnh bất đồng to lớn kia, hai luồng sáng phóng thẳng lên trời, mây trời bị quấy loạn cả lên!
Chỗ đó…hình như là núi Lang Thủ phải không nhỉ?
…
Cuộc chiến này chỉ kéo dài năm phút.
Nhưng Anker cảm thấy như đã 500 năm trôi qua.
Không gian xung quanh bị nghiền nát đến mức kinh khủng, khắp nơi đều ngổn ngang những khe nứt, tử khí và ma lực hắc ám quấn lấy nhau tràn ngập mọi ngóc ngách. Xác của lũ Orc xung quanh cũng sớm biến thành bột mịn dưới những cơn chấn động này, kể cả mặt đất dưới chân cùng vách đá tứ phía cũng tiêu tán vào đất trời.
Nếu người đứng đây không phải là hai bán thần Anker và Ram mà là người thường khác thì có lẽ đã sớm hóa thành tro.
Tuy là vậy nhưng Ram vẫn chịu ảnh hưởng, may là khiên thánh quang của hắn vẫn đủ kiên cố để bảo vệ Khoan Thứ và Anker sau lưng, ngoại trừ bộ giáp màu trắng bạc trên người có vài vết nứt thì trông vẫn ổn.
Trận chiến đã kết thúc, thắng bại đã phân.
Trên người Tuyết Kiến máu me đầm đìa, tử khí đang điền cuồng chui vào trong cơ thể cô, muốn chữa trị từng mảng vết thương lớn. Thế nhưng vết thương vì bị ma lực của thần Bóng tối gây ra không thể chữa trị trông giây lát.
Cơ thể cơ bị tàn phá nặng nề, ngay cả cánh tay cũng gần đứt nửa, trông cực kỳ chật vật.
Mà thần Bóng tối đối diện Tuyết Kiến lại trông không hề bị thương tổn gì.
Mép áo choàng đen hư ảo, rách nát tung bay trong không trung, thần Bóng tối trong lúc đánh nhau còn có thể phân tâm bảo vệ hai người Anker đằng sau mới giúp họ không bị ảnh hưởng nhiều.
Nhìn bóng dáng của thần Bóng tối đang đứng trước mặt mình cùng tư thế bảo vệ quen thuộc kia làm trong lòng Anker dâng lên một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Một suy đoán khó tin xuất hiện trong đầu cậu.
Tuyết Kiến không thể chiến đấu tiếp được nữa, cô hung hăng trừng mắt nhìn thần Bóng tối.
Thiếu chút nữa…mình đã có thể đoạt lại vật kia.
Thật sự là ngươi, Landis.
Tuyết Kiến tức giận nghĩ thầm. Sau đó cô dùng sức lực cuối cùng mở ra không gian đằng sau, toàn bộ tử khí trong không khí lập tức dừng lại rồi trở về cơ thể cô. Bản thân cô cũng hóa thành tử khí rồi chui vào trong cái khe nứt không gian sâu thẳm kia.
Thần Bóng tối không đuổi theo.
Tình trạng của hắn thật ra cũng không tốt như vậy.
Thần Bóng tối xoay người, thoáng nhìn Anker đã bình yên vô sự, không nói điều gì, áo choàng tạo thành từ ma lực hắc ám trên người khẽ tung bay—
Hắn phải rời đi.
Đến bất ngờ, đi cũng không báo như thể vị thần Bóng tối đặc biệt xuất hiện là để cứu mạng Anker.
Ngay lúc thần Bóng tối chuẩn bị rời đi.
“Landis!”
Trong thung lũng bị phá tan tành vang lên giọng nói của cậu thiếu niên.
Thân hình thần Bóng tối dừng lại.