Anker sử dụng cuộn truyền tống tìm trấn gần nhất rồi sau đó ngồi lên Truyền tống trận của trấn để tìm nơi sinh của Giang Duy Dật.
So với trước đây, bây giờ không có nhiều cao thủ quanh quẩn trong trấn, thỉnh thoảng có thể có vài đội trở về, vội vàng đi cửa hàng mua vật phẩm trợ cấp rồi sau đó gấp rút ra ngoài trấn để thăng cấp.
Không phải vì có ít người chơi hơn mà tin tức về phó bản thế giới đầu tiên đã kích thích mong muốn lên cấp của người chơi lên rất nhiều. Bây giờ các điểm luyện cấp lớn nhỏ bên ngoài trấn và lối vào của phó bản đều chật cứng người, những người không biết sẽ nghĩ họ đã đến một điểm du lịch quy mô lớn trên Internet vào ngày nghỉ.
Vì không có nhiều người trong trấn nên Anker dễ dàng nhìn thấy một nhóm người chơi trên đường, trên đầu có đủ loại ID với biểu tượng kỳ lạ, rất gây chú ý.
“Ở đây ở đây!”
Giang Duy Dật cũng nhìn thấy Anker, thò đầu ra khỏi đám đông và vẫy tay với cậu.
Anker vui vẻ bước tới.
Ngay khi Giang Duy Dật vừa định nói, hắn đã bị những món đồ trang sức ma pháp đắt tiền và lộng lẫy của Anker làm cho mù mắt!
Anker giống như một con khổng tước đang xòe đuôi, lên mặt khoe khoang thứ hạng của mình, phát ra tiếng kêu leng keng.
“…” Giang Duy Dật lui về phía sau một bước, nét mặt hoảng sợ: “Trông cậu quê quá đi!”
Anker: ?
“Đẹp trai lắm!!”
Anker đang định phản bác nhưng lại nghe thấy giọng của một người đàn ông ở cạnh, cậu nghe tiếng nhìn lại, thấy anh Ngạo đang bước nhanh lên phía trước, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và tán thưởng, hắn nhiệt tình nắm tay Anker: “Đại lão, bộ đồ của cậu đẹp quá, cậu mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một bộ! “
Giang Duy Dật: “…”
Ông nghiêm túc à?
Tiếc là vẻ mặt của anh Ngạo rất chân thành và tha thiết, hoàn toàn không có chút giả tạo nào. Từ tận đáy lòng hắn thật sự thích bộ trang phục mạ vàng này, hắn vây quanh Anker tấm tắc tán dương, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cảm thán.
Anker mừng thầm trong bụng trước lời khen ngợi của hắn, cái đuôi nhỏ của cậu như sắp vươn lên trời và biểu cảm khi cậu nhìn anh Ngạo cũng khác hẳn, như thể cậu đã tìm thấy một người bạn tâm giao trong đời.
Cậu tự hào xua tay: “Ôi, có gì đáng nói đâu, đây chỉ là bộ bình thường nhất trong số rất nhiều bộ sưu tập của ta, còn những bộ đẹp hơn nữa”.
“Xin hãy cho tôi chiêm ngưỡng một tí đi!” – Anh Ngạo vui mừng nói
Anker nghe xong lập tức không rảnh nói chuyện với Giang Duy Dật nữa, cậu lấy từng món trang bị từ bảo khố ra bày trên mặt đất.
Bộ vòng cổ với sáu viên hồng ngọc có kích thước bằng trứng chim bồ câu.
Trượng ma pháp bằng vàng và được khảm hoa văn bạc.
Ngoài ra còn có một tấm thảm ma pháp khổng lồ, được bao phủ bởi một loạt đá quý đầy màu sắc rực rỡ, viền được trang trí bằng những viên pha lê quyến rũ, khi bay sẽ phát ra tiếng chúng va vào nhau, toàn thân tỏa ra ánh sáng bảy màu….
Giang Duy Dật có cảm giác như bản thân đang ở chợ bán sỉ Nghĩa Ô.
Hai người có khiếu thẩm mỹ giống nhau vừa gặp đã quen, hận không thể ngay lập tức làm lễ kết nghĩa. Anker tự hào giới thiệu bộ sưu tập của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự lộng lẫy từ ánh vàng bạc, đá quý trước mặt.
Anh Ngạo tâm phục khẩu phục: “Tôi đã nghe danh tiếng của đại lão Anker từ lâu, vừa rồi tiểu huynh đệ Giang Duy Dật nói ngài là bạn của ổng, tôi còn không tin, giờ thấy rồi, quả nhiên có khí khái anh hùng! Ngay cả khiếu thẩm mỹ cũng đẳng cấp như vậy, tôi tự thấy không bằng…!”
Anker vui vẻ cười: “Đâu có đâu có”
Nói xong, cậu lấy một viên hồng ngọc to bằng trứng chim bồ câu từ đống đồ sưu tập trên mặt đất, đưa cho anh Ngạo: “Hôm nay chúng ta nói chuyện rất vui, anh Ngạo đúng là bạn tâm giao của ta, món quà nho nhỏ bày tỏ thành ý.”
Anh Ngạo: “Ôi! Đại lão Anker khách khí quá, theo đuổi cái đẹp là bản năng của con người, từ tận đáy lòng tôi thấy những bảo vật này rất đẹp chứ không phải thèm muốn bảo bối của cậu đâu! “
Anker: “”Bảo vật gì đâu, chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ, không được mấy người biết hàng như anh Ngạo!”
Anh Ngạo: “Đắt lắm, tôi không thể nhận!”
Hai người giống như hai bên thông gia đút bao lì xì mừng năm mới, đẩy viên đá quý qua lại.
Anker với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói: “anh Ngạo không nhận là coi thường ta à?”
Anh Ngạo gãi đầu: “Ôi, được rồi, tôi từ chối thì bất kính. Chúng ta nói chuyện hợp nhau thế này, chi bằng từ hôm nay trở thành anh em khác họ, mai sau chuyện của cậu sẽ là của tôi, bạn của cậu sẽ là bạn của tôi. Nếu không chê, sau này cậu có thể gọi tôi là anh Ngạo!”
Anker cuối cùng cũng gặp được tri kỷ hiểu mình, trong lòng vô cùng cảm động: “Anh Ngạo!”
Anh Ngạo cũng bật khóc: “Em trai An!”
Giang Duy Dật & những người của hội Trùm Trời xung quanh: “…”
Con đường rộng mở* nha anh Ngạo!!
*Con đường rộng mở (路走宽了啊): ám chỉ việc dựa hơi → ý của câu này là anh Ngạo dựa hơi Anker thì tương lai rộng mở.
Bên này vẫn đang thấy choáng váng vì diễn biến cốt truyện chả hiểu làm ra làm sao thì đằng kia Anker và anh Ngạo đã kề vai sát cánh đi tới.
“Em trai An yên tâm, khu vực này do tôi thầu. Sau này anh em của cậu cứ báo tên tôi, không ai dám bắt nạt họ đâu”
Anh Ngạo nhìn về phía Giang Duy Dật với ánh mắt vô cùng ôn hòa.
Sau đó, hắn quay lại nhìn thành viên trong hội của mình: “Sao sững sờ đó? Mau gọi anh An đí!”
“Chào anh An!”
Các thành viên hết sức lịch sự, cúi đầu chào 90 độ, đồng thanh.
Sau khi kêu anh An xong, các thành viên bước lên trước, vây quanh Anker và bắt đầu điên cuồng nịnh bợ, bóp chân, xoa vai, một vài Chiến sĩ khiên cầm chiếc khiên to lớn lao đến bên cạnh quạt gió cho Anker.
“Anh An cực khổ rồi!”
“Anh An còn đẹp hơn trong video!”
“Da của anh An đẹp quá, anh chăm sóc như thế nào vậy?”
“Anh An, em ngưỡng mộ anh từ lâu rồi. Em đã xem video một mình đấu với hội Sơn Thủy của anh nhiều lần rồi. Anh có rảnh ký tên cho em không?”
“Anh An…”
“Anh An…”
Anker nheo mắt, cực kỳ thoải mái dưới sự nịnh bợ khoa trương kia, làm cho Giang Duy Dật ở bên cạnh cảm thấy sửng sốt.
Giang Duy Dật vừa mới chơi game nên không biết gì về những việc trước đây của Anker.
Có vẻ như tên nhóc Anker ở trong game này cũng không tệ lắm ha? Không biết từ lúc nào đàn em tiến gần đến bên người Giang Duy Dật.
“Đàn anh…”
Giọng của đàn em ngọt đến phát ngấy: “Anh quen biết đại lão Anker từ khi nào vậy?”
Giang Duy Dật bình tĩnh lùi lại một bước: “Anh biết từ trước rồi.”
Cậu cũng không ngu, đã biết đàn em này là một hải vương, trước còn tưởng mình đã gặp được chân ái nhưng thật ra chỉ là một con cá trong ao cá của cô mà thôi!
Nghĩ đến đây, thái độ của Giang Duy Dật đối với đàn em trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, đối mặt với đủ loại câu hỏi hấp dẫn, Giang Duy Dật không hề lay chuyển, toàn trả lời cho có lệ.
Bây giờ có bạn trai ở cạnh, đàn em không thể tỏ ra quá thân thiết với Giang Duy Dật.
Năm phút sau, chiến đội hùng mạnh cuối cùng cũng lên đường đi luyện cấp bên ngoài thành, Anker đứng ở giữa như một đại ca xã hội đen, xung quanh là một vòng các đàn em giống như đang quay phim, thu hút người chơi đi ngang hai bên nhìn lướt qua.
Chưa kể, một đoàn người hùng dũng, uy nghiêm đứng sau lưng Anker, dẫn đầu là một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú mặc chiếc áo choàng đen vàng khá oai nghiêm, nhìn qua rất giống một Thái tử đảng* có bối cảnh hùng hậu trong phim thần tượng.
*Thái tử Đảng là một danh xưng không chính thức mang ý nghĩa châm biếm, dùng để chỉ tầng lớp con cháu của các quan chức cao cấp nổi bật và có ảnh hưởng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Giờ đây, danh tiếng của Anker đã được nhiều người chơi biết đến. Chiếc áo choàng ma pháp sư vàng đen được chế tác tinh xảo của cậu giống như một tấm danh thiếp di động, ngay lập tức những người chơi đi ngang qua đều nhận ra.
Trước việc Anker được vây quanh bởi những người to lớn, người đi đường nhìn từ xa không dám đến gần nhưng cũng không ngăn được việc họ chụp ảnh từ xa rồi đăng tải lên diễn đàn.
【 không hiểu nên hỏi, Anker lại muốn đi chém ai vậy? 】
Một bài post được đăng lên diễn đàn có tên của Anker, bỗng chốc lập tức hấp dẫn sự chú ý của đông đảo quần chúng ăn dưa, fan của Anker sôi nổi đổ dồn về bài đăng, điều đầu tiên họ nhìn thấy là Anke đưa rất nhiều em trai đi ra ngoài thành chụp ảnh.
【 run bần bật.jpg】
【 Đưa cho Đại ca một điếu thuốc !!】
【Không sai, lúc này ai dám khiêu khích tên quỷ nhỏ này, để ta đoán xem, có phải là người từ hội Sơn Thủy lại ra sờ mông cọp một lần nữa không?】
【Mỗi ngày đều là giết người hoặc là chuẩn bị giết người, cục cưng Anker mệt muốn chết rồi 】
【 Fan mẹ của Anker không mời tự đến, ở nhà ăn cơm chưa, cục cưng chém người xong về nhà lau máu rồi nhớ phải ăn cơm nha 】
【Hahahahahaha mấy người toxic ghê! 】
【Mẹ hiền chiều hư con! Anker mỗi ngày ra ngoài gây chuyện thị phi đều do mấy người nuông chiều, để tôi xem là ai không có nguyên tắc như vậy! À, là tôi nha, vậy không có việc gì】
Cư dân mạng đổ xô đến suy đoán xem ai sẽ là người xui xẻo phải gánh chịu tiếp theo.
Video trực tiếp Anker lấy một địch vạn đánh sập hội Sơn Thủy của Anker vẫn đang được treo cao trên diễn đàn, có thể nói cậu nổi tiếng bá đạo, không ai dám đến khiêu khích cậu vào lúc này.
Điểm luyện cấp bên ngoài trấn ban đầu là một khung cảnh rất đông đúc. Để nhanh chóng đạt đến cấp độ 10, người chơi gần như chỉ cần có một con quái hoang xuất hiện, bảy hoặc tám kỹ năng sẽ được ném ra, con quái hoang còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì nó đã đã đi đời nhà ma rồi.
Những người chơi đang lên cấp tập hợp lại với nhau đến không có nổi chỗ đứng, cảnh người chen người vô cùng sôi động.
Vào lúc này, có một người cao giọng nói trong đám đông:
“Anker tới!”
Xì xào — ”
Trong đám đông tụ tập ban đầu đột nhiên náo động, mọi người quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Anker đang cùng một đám đàn em hùng hổ từ trấn bước đến.
“Chạy mau!”
“Chờ tôi-“
“Đi đi đi, chúng ta đi nơi khác luyện cấp…”
“Này đừng giẫm lên chân tôi!”
Mọi người vội vàng giải tán, điểm luyện cấp vốn đông đúc ban đầu đã được dọn sạch chỉ trong vài giây!
“Ai da!”
Một người chơi chạy chậm hơn một xíu, không biết đã vấp phải ai, kêu lên và loạng choạng ngã xuống đất.
Khi nhìn lên một lần nữa, người đó thấy một chiếc áo choàng ma pháp vàng đen.
Anker: “?”
Anker nhìn hắn một cách khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bản thân là một Ma pháp sư có phẩm giá tốt đẹp, Anker cảm thấy mình không thể làm ngơ trước việc khó khăn trước mặt, người đã ngã thì cũng nên giúp đỡ cậu ta đúng không?
Cậu vươn tay ra, muốn đỡ người chơi ngã xuống trước mặt.
Nhưng trong mắt người chơi chẳng may bị ngã thì hoàn toàn không phải như vậy.
Hắn nhìn thấy Anker đứng ở trước mặt vô cảm nhìn xuống chính mình, mặt trời trên đầu rơi xuống, đổ bóng lên gương mặt Anker, lông mi dài che hờ đôi mắt, cả khuôn mặt trông toàn là sát ý, nghiêm nghị.
Người chơi: …
Đáng sợ quá!!
Răng hắn kêu lên không ngừng và đột nhiên, hắn thấy Anker cúi xuống và đưa tay về phía mình….
Vào lúc này, trước mắt người chơi bắt đầu xoay vòng, những ký ức tốt đẹp của nửa đầu cuộc đời hắn lần lượt hiện lên trong tâm trí. Hắn dường như nhìn thấy lửa địa ngục màu đen đang cháy trong tay Anker, cậu trói hắn vào cây thánh giá rồi nướng, vừa nướng vừa u ám nhìn mình, thưởng thức vẻ mặt đau khổ của hắn, sau đó liếm khóe miệng cười toe toét, bên trong toàn là răng nanh sắc bén….
“Xin lỗi ạ!!!”
Người chơi bị ngã nhảy cẩng lên như một con châu chấu, hắn ném hết tất cả những thứ có giá trị trong ba lô của mình xuống đất. “Đây là tất cả tài sản của tôi, đừng giết tôi đừng giết tôi đừng giết tôi…”
Hắn vừa nói vừa không dám xem biểu cảm của Anker, sử dụng hết tứ chi, vừa lăn vừa bò mà chạy.
Anker: “?”
Người đàn ông này thật kỳ lạ.
Giang Duy Dật ở một bên: “…”
Cậu ở bên cạnh thấy rất rõ ràng và cũng thấy được sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của người chơi bị ngã, dường như người trước mặt hắn không phải là một chàng trai xinh đẹp mảnh khảnh mà là một con hổ đói hung dữ.
Cậu nhóc này đã gây ra bao nhiêu trò người người căm ghét và làm ra bao nhiêu hành động độc tài trong game rồi vậy….
Giang Duy Dật lo lắng sốt ruột nghĩ.