logo-hoitadao-01

[MPSMNTD] Chương 42

Giang Duy Dật nhìn sắc mặt lạnh lùng của ông chủ, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Roland cứ như lật đổ hũ giấm, trong lòng chua xót, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

Chỉ có anh Ngạo và Anker kề vai sát cánh giống như hai đứa ngốc vui vẻ, họ hoàn toàn không cảm nhận được dòng chảy ngầm xung quanh.

Một đám người trong lòng mang ý xấu tạm thời lập thành một đội, cứ vậy tiến vào phó bản Truyền tống trận —

【 Phát hiện phó bản – Đầm lầy Rừng xanh, cấp đề cử: 8, Độ khó: Tinh anh 】

Cảnh tượng trước mắt thay đổi, vài giây sau, một đám người xuất hiện trong đầm lầy tối tăm, cây cối hoa lá xung quanh tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, cảm giác rất rùng rợn.

Đây là lần đầu Anker đánh phó bản này nhưng tất nhiên là Anh Ngạo đã đánh qua rất nhiều lần.

“Mặc dù đây là phó bản tinh anh nhưng thật ra rất dễ đánh.”

Anh Ngạo bày ra vẻ như chủ nhà, nói với Anker và những người khác: “Chút nữa cứ đi theo tôi.”

Anker tò mò nhìn xung quanh, nghe anh Ngạo nói thì gật đầu đi theo người đàn ông to khỏe trước mặt này.

Sau khi đi về phía trước được một đoạn, đột nhiên, một đám dây leo phát ra ánh sáng màu xanh lục huỳnh quang bắt đầu chuyển động và phát ra âm thanh sột soạt.

Anker theo bản năng triệu hồi một quả cầu lửa rực cháy xung quanh, tinh thần lực của cậu phun ra, khóa chặt những cụm dây leo kia.

“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng.” Anh Ngạo nhanh chóng ngăn cản nói, “Đây là cơ chế của phó bản, không có uy hiếp.”

Sau khi anh Ngạo nói xong, một ông già trong bộ quần áo rách nát bước ra từ đám dây leo, người hơi khòm với mái tóc rối bù che mất nửa khuôn mặt trông giống như một lão ăn mày bình thường.

Anh Ngạo tiến lên, khéo léo nói chuyện với ông lão: “Ông ơi, đây là nơi nào á?”

Lão ăn mày ho khan hai tiếng, nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, giọng khàn khàn: “Đây là… đầm lầy Rừng xanh, nơi sinh sống của yêu tinh bướm. Các nhà thám hiểm trẻ tuổi, các ngươi tới đây để thanh tẩy quái vật sao?”

Anh Ngạo ngay thẳng nói: “Đúng vậy thưa lão.”

“Khi còn trẻ, ta cũng giống các ngươi.” Lão ăn mày nhìn bọn họ, trầm giọng nói: “Phía trước còn có rất nhiều tay sai của yêu tinh bướm. Các ngươi còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của chúng nếu chỉ dựa vào thực lực của bản thân.”

“Ngài hẳn là một nhà thám hiểm mạnh mẽ khi còn trẻ phải không?” Anh Ngạo tiếp tục khơi mào cuộc trò chuyện.

“Mạnh mẽ? Haha.” Lão ăn mày tự giễu cười: “Có lẽ vậy…”

Đúng lúc này, trên không trung có tiếng vỗ cánh vang lên, một con quái vật nhỏ giống như dơi bay ra từ sâu trong đầm lầy, nhìn thấy đám người trước mặt, nó lập tức kêu lên rồi bổ nhào về phía bọn họ.

“Đây là đội tiên phong của yêu tinh bướm.”

Lão ăn mày nói rồi nâng chiếc nạng trong tay lên, khí thế đột nhiên thay đổi, trên người bắt đầu hừng hực đấu khí.

Lão muốn ra tay!

Lão ăn mày ra chiêu rất nhanh nhưng Anker còn nhanh hơn, chỉ nghe thấy tiếng lửa bùng lên như bị bóp nghẹt và một chùm lửa bay ra như những mũi tên sắc bén. Trước khi con quái vật nhỏ giống dơi kịp bước vào phạm vi tấn công thì đã bị nện vào người!

“Bùm!”

Con quái vật nhỏ thậm chí còn chưa kịp kêu lên là đã bị thiêu rụi thành tro trong không khí.

Anh Ngạo: “…”

Hắn ta co giật khóe miệng thì thào nói với Anker, “Em trai Anker, chúng ta không cần đánh loại quái vật nho nhỏ này đâu…”

Phó bản này tuy là phó bản tinh anh cấp 8 nhưng có thể nói là loại đơn giản nhất, lão ăn mày trước mặt chính là NPC đứng đầu trong phó bản, người chơi chỉ cần đối thoại với lão, lão sẽ tham gia vào đội của họ rồi đi trước để thảo phạt yêu tinh bướm.

Lão ăn mày này trông có vẻ yếu ớt nhưng thực ra lão là một Võ sư cực kỳ mạnh mẽ, một mình cũng có thể dọn hầu hết đám quái nhỏ. Khi đối mặt với boss của phó bản là yêu tinh bướm, người chơi có thể chỉ đi theo lão và phóng ra một số kỹ năng tầm xa để gây sát thương.

Cách chơi cực kỳ đơn giản, toàn bộ quá trình chỉ cần treo* là đã đem lại rất nhiều kinh nghiệm, là nơi tuyệt vời để người chơi ở giai đoạn này có thể nhanh chóng lên cấp.

*Bản gốc là 划水 (chèo thuyền) → Đề cập đến hành vi không làm bất cứ điều gì hoặc đóng góp trong bất kỳ hoạt động nhóm nào. Nó cũng có thể ám chỉ hành vi lười biếng trong quá trình làm việc.

“Ồ?”

Đây là lần đầu Anker đánh phó bản này, đương nhiên không biết quá trình của nó, ngay khi đám quái nhỏ này bay ra, cậu lập tức ra tay theo bản năng.

“Không sao, chúng ta đi ra ngoài rồi lại vào lại lần nữa”

Anh Ngạo cũng không trách cậu, khi hắn cho rằng quy trình của phó bản đã hỏng thì lão ăn mày trước mặt lại không rời đi.

Bàn tay cầm nạng của lão hơi ngừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Anker đang mặc áo choàng pháp sư trước mặt, mái tóc rối bù che mất đôi mắt nên không nhìn rõ vẻ mặt của lão: “Ôi, một Ma pháp sư quyền năng…”

Lão thu hồi đấu khí trên người rồi nói tiếp: “Đến trình độ này rồi mà các ngươi vẫn không phải là đối thủ của yêu quái bướm… thôi, ta đi cùng các ngươi một chuyến”.

Nói xong, lão cầm cái nạng của mình loạng choạng đi về phía đầm lầy.

Anh Ngạo thở phào nhẹ nhõm — may mắn thay, tiến trình của phó bản vẫn diễn ra một cách bình thường.

Thế nhưng lời nói của lão ăn mày khiến Anker khá không hài lòng.

Cái gì mà chỉ có trình độ này?

Lão khinh ai đó?

Lão ăn mày này còn ra vẻ hơn cả Anker, cái này cậu nhịn không nổi. Ma lực trên người Anker dâng lên, cậu đang định biểu diễn một ít ma pháp cấp cao thì lại bị anh Ngạo ngăn lại: “Em trai Anker, lão ăn mày này sẽ viện cớ vậy đó, đừng để bụng.”

Anker hậm hực rút tay về.

Tiếp tục đi về trước một hồi, đám dơi trước mặt đột nhiên tăng lên, ùn ùn kéo đến chỗ bọn họ, ánh sáng xanh yếu ớt trộn lẫn vào nhau, trong không khí vang lên tiếng vỗ cánh đặc biệt chói tai.

Đúng như lời anh Ngạo nói, đối mặt với đám quái nhỏ, lão ăn mày không chút sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, thân hình khom khom bùng phát lên khí thế kinh hoàng, chiếc nạng trong tay giương lên thành ​​một đường vòng cung hung hãn, khoảnh khắc tiếp theo, đấu khí bật ra và cuốn về phía đám quái.

Sau tiếng nổ bùm bùm, đám dơi đen trước mặt rơi xuống như những giọt mưa, máu chảy đầm đìa, rơi trên đầm lầy, chỉ còn một số đám dơi rải rác ngoài phạm vi vẫn đang náo động.

“Chúng ta bắt đầu chiến đấu thôi.”

Anh Ngạo kêu một tiếng, hắn và đồng đội bắt đầu tấn công một cách thuần thục. Một phó bản đơn giản như vậy, Anker ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Ánh mắt cậu rơi vào bóng lưng lão ăn mày trước mặt, lộ ra vẻ đăm chiêu.

Sau khi lão ăn mày ra một đòn tấn công mạnh, cả người trông già đi rất nhiều, chống nạng tìm một khoảng trống rồi ngồi xuống, cơ thể vẫn còn hơi phập phồng, cả người giống như một cái xác ướp.

“Võ sư của vương quốc Barron?”

Giữa những âm thanh đánh nhau với quái vật một cách trật tự, giọng nói nhẹ nhàng đầy nghi hoặc của Anker vang lên.

Giọng của cậu không quá lớn, không nghe kỹ sẽ không nghe ra nhưng lão ăn mày đối diện hơi sững người, ngẩng đầu lên, qua mái tóc rối bời như cỏ dại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đằng sau.

Nhìn thấy bộ dạng của lão, Anker biết suy đoán của mình đúng.

“Cái gì ron?” Giang Duy Dật ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.

“Vương quốc Barron, một đất nước đã sụp đổ.” Anker giải thích, “Đã lâu rồi ta không nghe được tin tức từ về vương quốc này…”

“Làm sao ngươi biết được…”

Giọng lão ăn mày khàn khàn, ẩn chứa sự thù địch nguy hiểm.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia, Anker không quan tâm, cậu đầy hứng thú nhìn lão ăn mày trước mặt: “Ta là một Ma pháp sư, biết được cũng có gì lạ đâu. Trái lại thì đấu khí của ngươi hẳn không phải là thứ người thường có thể học được. Ta đoán là… người của hoàng tộc Barron?”

Ma pháp sư là nghề uyên bác, học sâu biết rộng nhất trên toàn đại lục, để truy tìm nguồn gốc ma pháp, họ thường xuyên đi khắp các ngõ ngách của đại lục nên không có gì ngạc nhiên khi cậu biết được sự tồn tại của vương quốc Barron.

Lão ăn mày đồng ý, lão hơi quay đầu đi: “…Ừ.”

“Tại sao người của hoàng tộc Barron lại ở đây?” Ánh mắt Anker đầy dò hỏi, cậu nghĩ lai lịch của lão ăn mày bình thường trước mặt này có thể khiến cậu thấy thú vị.

Mặt khác, anh Ngạo và đồng đội của mình dễ dàng giải quyết một vài con quái hoang, đồng thời cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Anker và lão ăn mày.

Lạ thay, đoạn hội thoại này chưa bao giờ được kích hoạt khi chơi phó bản trước đây?

“Không phải việc của ngươi.” – Lão ăn mày đáp.

Là một Ma pháp sư, Anke cũng giống như những người khác, cực kỳ hiếu kỳ về những điều chưa biết.

Cậu chắp tay và nói: “Ông phải có mục đích khi xuất hiện ở nơi này đúng không? Là do con yêu tinh bướm đó? Hay là về lịch sử bí ẩn của gia đình hoàng tộc các người?”

Lão ăn mày im lặng trước hàng loạt câu hỏi của cậu.

Một lúc sau, lão nhàn nhạt thở dài: “Thật ra…”

Anh Ngạo và những người khác tinh ý phát hiện ra có một số nhiệm vụ ẩn mà họ chưa phát hiện ra, tất cả đều tập trung xung quanh, chăm chú lắng nghe.

Lão ăn mày kể lại thân thế của mình.

Lão tự nhận mình là thành viên của Đội cận vệ Hoàng gia Barron, lão đã luyện tập đấu khí của hoàng gia từ khi còn là một đứa trẻ và cũng là một thiên tài rất nổi bật trong thế hệ trẻ của vương quốc Xiêm bị lãng quên.

Lão và vương tử cùng nhau lớn lên, hai người như hình với bóng, thân thiết không thể tách rời.

Vương tử nhỏ tuy là con trai nhưng lại là một mỹ nhân nổi tiếng của vương quốc Barron, được thừa hưởng dung nhan của vương hậu một cách hoàn hảo với đôi môi đỏ và hàm răng trắng đều như một đóa hồng mong manh. Thường dân và quý tộc trong vương quốc đều rất ngưỡng mộ vị vương tử đẹp trai và tốt bụng này.

Sau đó, hai nước xảy ra chiến tranh, các nước láng giềng gây hấn với vương quốc Barron, cuộc sống vốn yên bình ban đầu lại rơi vào những cuộc chiến tranh liên miên.

Quốc vương của vương quốc Barron ngu si, thậm chí quân đội của vương quốc cũng lơ là trong huấn luyện, tác phong luộm thuộm, trước đội quân của được huấn luyện bài bản, bọn họ rất nhanh sụp đổ. Chỉ trong hai năm, phần lớn lãnh thổ của vương quốc Barron đã bị nuốt chửng.

Quốc vương nghĩ ra một cách là hy sinh vương tử nhỏ kết hôn với công chúa của nước láng giềng để có được một nền hòa bình ngắn ngủi.

“. . .Vậy nên ông đã mang theo vương tử bỏ trốn à?”

Giang Duy Dật hiếu kỳ hỏi. Ngay sau đó lại cảm thấy dùng từ bỏ trốn có vẻ không đúng lắm.

Lão ăn mày liếc cậu một cái: “Vương tử, ngài…là một người bạn quan trọng của ta.”

Tuy lão gọi là bạn nhưng trong ánh mắt lại bộc lộ ra cảm xúc thật của bản thân.

Chết tiệt, đây không phải là một câu chuyện tình yêu xưa cũ sao? Cả đám thầm nghĩ.

“Vị vương tử kia bây giờ đang ở đâu?”

Lão ăn mày im lặng một lúc rồi tiếp tục nói.

Lão đã mang theo vương tử nhỏ cải trang lưu vong, cuối cùng rời khỏi vương quốc Barron, muốn đến các quốc gia khác để tránh xa chiến tranh và những quyền mưu, sống một cuộc sống bình thường.

Cho đến khi họ đi qua lãnh thổ của yêu tinh bướm.

Con yêu tinh bướm nổi tiếng hung dữ và mạnh mẽ, tuy lão đã luyện võ từ nhỏ nhưng không phải là đối thủ của nó, sau một lần đánh nhau thì lão bị thương nặng và không thể đánh lại nó được.

Mà vương tử nhỏ cũng bị yêu tinh bướm bắt giữ.

Vậy thôi à?

Anh Ngạo và những người khác nhìn nhau thất thần.

“Theo ta biết, đấu khí độc quyền của hoàng gia Barron là khắc tinh nổi tiếng của ma vật mà.”

Anker không hoàn toàn tin lời lão ăn mày nói: “Cho dù đánh không lại thì mang theo người đó chạy trốn cũng không thành vấn đề mà.”

“…”

Lão ăn mày liếc nhìn cậu và nói nhỏ: “Đó là đêm trăng lạnh.”

Đêm trăng lạnh là thời kỳ sinh sản của loài yêu tinh bướm. Sức chiến đấu của nó sẽ tăng lên gấp mấy lần, việc lão ăn mày vẫn còn là một cậu thiếu niên không thể đánh nổi yêu tinh bướm là chuyện bình thường.

Có lẽ đề cập đến quá khứ đau buồn nên đoạn đường sau đó, lão ăn mày ra tay tàn nhẫn hơn, như thể lão muốn trút hết hận thù của mình lên những con quái vật trước mặt, mỗi lần đấu khí khơi dậy đều đổi lấy một lượng lớn xác quái vật dơi, đến nỗi anh Ngạo và những người khác thậm chí còn không có cơ hội tham gia vào cuộc chiến.

“Tám mươi năm.”

Quái vật khắp trời từ trên trời rơi xuống, giọng nói của lão ăn mày vang lên trong tiếng ồn ào dày đặc.

“Ta đã ở đầm lầy này suốt tám mươi năm và đã gặp được vô số đội thám hiểm…”

Lão ăn mày tiêu diệt đám quái trước mặt rồi bước tới và nhặt một chiếc dây buộc tóc bằng lụa trên mặt đất có thêu chỉ vàng thuộc về hoàng tộc Barron.

Thoạt nhìn, nó được làm bằng lụa tốt, một nửa chìm trong đầm lầy, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra.

Nhưng lão ăn mày không hề do dự mà đi thẳng về phía chiếc dây buộc tóc như thể đã tập đi diễn lại hàng nghìn lần, khéo léo nhặt nó lên rồi nhét vào túi.

Anker có thể thấy rõ bên dưới bộ quần áo rách nát của lão, chiếc túi được nhét đầy ắp những sợi dây cột tóc bằng lụa giống hệt nhau.

“…”

Anker trầm mặc một lát: “Thật ra ngươi biết đây chỉ là một bí cảnh ma pháp đúng không?”

Like
Like Love Haha Wow Sad Angry

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chúc bạn một ngày thật vui vẻ và nhiều may mắn ^^

ĐĂNG KÝ NHẬN EMAIL THÔNG BÁO CHAPTER MỚI