“Ma pháp sư các ngươi gọi nó là bí cảnh ma pháp à?”
Lão ăn mày tự giễu cười, giọng trầm thấp, “Đương nhiên là biết. Sau khi lần đầu giết chết yêu tinh bướm, ta lập tức cầu nguyện tới Thần quốc, dùng một nửa tuổi thọ của mình làm tế phẩm, biến đầm lầy này thành một bí cảnh.”
Giết chết yêu tinh bướm cũng không nguôi ngoai được thù hận trong lòng lão, lão muốn dùng quãng đời còn lại để tự hành hạ bản thân.
“Ngẩng người ở đây 80 năm, mỗi khi có một nhà thám hiểm mới đến, ta sẽ lập tức tiến vào một lần nữa. Mỗi khi ta tiến vào sẽ giết con yêu tinh bướm đó lại một lần.
“Một lần rồi lại một lần.”
Nếu năm xưa lão có thể mạnh mẽ như bây giờ thì vương tử nhỏ có thể đã không chết.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra sau khi lão giết con yêu tinh bướm lần thứ mười nghìn, lão biết rõ người mình thích sẽ không bao giờ trở về và yêu tinh bướm trong bí cảnh cũng chỉ là một đoạn ảo ảnh của quá khứ. Trong mười nghìn lần lặp đi lặp lại, trái tim lão đã chậm rãi chết lặng từ lâu, cơ thể cũng dần mất đi sức sống theo năm tháng trôi qua, trong lòng chỉ còn tràn ngập đầy chấp niệm.
Thay vì nói lão đang giúp bản thân yếu đuối trong quá khứ trả thù thì không bằng nói lão đang tìm kiếm sự cứu rỗi trong kiếp luân hồi hết lần này đến lần khác.
Nếu không thì lão còn có thể đi đâu?
Đám người anh Ngạo hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ từng quét phó bản này nhiều lần nhưng đây là lần đầu họ nghe thấy lão ăn mày này mở miệng kể chuyện xưa.
Cả đội lại im lặng tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, đám yêu quái dơi kéo tới từ tứ phía đã được quét sạch.
Đi tiếp về phía trước là một khoảng đầm lầy rộng lớn. Từng cái kén khổng lồ nằm rải rác trên mặt bùn ẩm ướt, vô số những chú bướm bay lượn trên bầu trời, chúng có thân hình giống với con người, sau lưng là những cánh bướm sặc sỡ, toàn thân bao phủ bởi ánh sáng màu xanh lục.
Mà những chiếc kén trên mặt đất cũng có những con bướm quái mới đang phá kén chui ra.
Nhưng con quái bướm này chỉ là sản phẩm của bí cảnh, chúng không có ý thức riêng mà chỉ tuân theo logic của phó bản, thấy người ngoài tiến vào xâm phạm sẽ lập tức tấn công bọn họ.
Giang Duy Dật rùng mình một cái.
Từ nhỏ cậu đã rất sợ những con công trùng như thế này, bây giờ trước mặt đang có những con nhộng ngọ nguậy liên tục và cùng với những con quái vật cánh bướm sặc sỡ đang vỗ cánh trên trời, suýt chút nữa là cậu nôn luôn.
“Đáng sợ quá.”
Giang Duy Dật không nhịn được mà nhích lại gần về phía Anker.
Tuy nhiên, trước khi cậu kịp đến bên cạnh người Anker thì Roland đã lập tức như âm binh mà đứng giữa hai người bọn họ.
Giang Duy Dật không kịp dừng bước, đậu đụng phải lồng ngực Roland.
Giang Duy Dật: “…”
Vừa ngẩng đầu lên là thấy mặt của Roland làm cậu nhất thời không phân biệt nỗi đến cùng thì đám quái vật bướm trước mặt và lãnh đạo lạnh như bằng này bên nào đỡ đáng sợ hơn…
“Sao vậy, cậu không sao chứ?”
Giọng điệu Roland ấm áp và nhìn Giang Duy Dật.
Muốn nhân cơ hội tỏ ra yếu đuối để Anker chú ý đến à? Không có cửa đâu.
Giang Duy Dật lắp bắp nói: “Không, không có gì…”
“Cậu sợ đám quái vật đó à? Sao cậu không qua chỗ xa xa đằng kia chờ thử xem.” Roland cười tủm tỉm nói.
Anker hơi ngạc nhiên nhìn thoáng Roland.
Cậu đã quen biết Roland được một thời gian nhưng chưa từng thấy Roland có vẻ mặt tốt đối với người khác, anh luôn bày ra bộ dạng xa cách ngàn dặm với người khác. Lần đầu Anker thấy được giọng điệu ôn hòa của anh như lúc nói chuyện với Giang Duy Dật như thế này.
Quan hệ của hai người này…không bình thường nha.
Anker chống cằm lên bàn tay nhỏ nhắn và thầm suy đoán.
Ít nhiều gì thì cậu cũng là một Ma pháp sư từng chơi một đống game yêu đương của Trái Đất, cũng có chút hiểu biết về những câu chuyện tình lâm li bi đát của người Trái Đất, mà bầu không khí kì lạ giữa Roland và Giang Duy Dật này….
Đây không phải là phiên bản thực của tình yêu giữa một giám đốc bá đạo với một nhân viên văn phòng nhỏ sao?
Anker cảm thấy bản thân đã phát hiện ra chân tướng.
Thảo nào từ lúc Roland nhìn thấy Giang Duy Dật thì sắc mặt anh lập tức trở nên rất kì lạ, như thể đang chú ý đến từng hành động của cậu. Nhớ lại Roland từng bảo với Anker là đã có người mình thích rồi và nhìn lại hành động có hơi bất thường của Roland lúc này…
Ổn rồi, chắc chắn Roland yêu thầm Giang Duy Dật!!
“Giang Duy Dật, cậu sao vậy?” Anker tiến lại gần hỏi cậu.
“Không…không sao, tôi hơi sợ sâu thôi.”
Giang Duy Dật nơm nớp lo sợ đáp.
“Vậy cậu ra sau nghỉ tí đi.” Anker cực kỳ thân thiết vỗ vỗ vai cậu.
Giang Duy Dật cũng biết bản thân mới cấp 0, căn bản không giúp được gì trong việc đánh nhau, cậu cũng không cậy mạnh: “Được rồi.”
Roland thở phào nhẹ nhõm, anh còn chưa kịp chúc mừng bản thân đã đuổi được cái bóng đèn Giang Duy Dật này thì lập tức nghe thấy giọng nói của Anker vang lên: “Học trò à, anh đi chung với cậu ta đi.”
Roland: “…”
Anker nhướng mày nhìn anh, tỏ vẻ “ta hiểu anh mà”, “Chăm sóc Giang Duy Dật cho tốt nha, cậu ta nhát gan lắm.”
Tranh thủ lúc cậu ta yếu đuối mà tấn công thì hai người chẳng mấy chốc có thể tu thành chính quả!
Mình đúng là trợ thủ đắc lực mà! Anker tự khen mình trong lòng.
Cứ vậy, Roland hoang mang bị Anker đẩy đến bên cạnh Giang Duy Dật. Hai người trực tiếp bị đày ra khỏi chiến trường, trơ mắt nhìn Anker thân thiết, hai người liếc nhìn nhau.
Giang Duy Dật: …Cứu mạng, ánh mắt ông chủ đáng sợ quá!
Anker tự giác làm việc tốt tâm trạng thoải mái, cậu bắt đầu chuyên tâm xử lý đám quái vật trước mặt.
Đám quái vật bướm bay loạn trên bầu trời hợp thành từng mảng mây đen nghìn nghịt, tiếng vỗ cánh phành phạch phành phạch khiến da đầu người ta tê dại.
Lão ăn mày ra tay trước, đấu khí phát ra hóa thành một thanh kiếm sắc bén, lao thẳng vào giữa đàn quái vật.
Anker cũng không chịu yếu thế, chiếc áo choàng ma pháp bắt đầu tung bay, cậu nâng chiếc nhẫn làm phép lên, một lượng lớn ma lực bắt đầu tụ lại.
Mưa băng gió sinh sôi!
Nói đến tấn công diện rộng thì Võ sư và Ma pháp sư không cùng một đẳng cấp, mỗi lần lão ăn mày ra tay đều có thể lấy đi sinh mệnh của bảy, tám con quái vật. Lúc trước đánh phó bản, vẻ mặt đám người anh Ngạo đều cực kỳ khát khao mà xem màn biểu diễn này, trong lòng mong ước không thôi.
Nhưng Anker vừa ra tay, phong cảnh của toàn bộ phó bản lập tức chuyển từ phim kiếm hiệp sang phim giả tưởng.
Một lượng lớn tinh thể băng xuất hiện giữa không trung, không khí bắt đầu lưu động dữ đội. Chỉ trong giây lát hình thành nên một trận gió lốc mãnh liệt cuốn lên những tinh thể băng sắc bén, tựa như đan xen vào những con dao nhỏ sắc nhọn, tùy ý cắt đứt hết thảy mọi thứ trước mặt.
Những con quái vật bướm đầy trời kia phát ra những tiếng tru chói tai và bay đi tứ phía muốn tránh đi những vết cắt của băng, nhưng còn chưa kịp bay nổi hai mét, bọn chúng đã bị gió lốc cuốn vào bên trong.
Mưa băng gió sinh sôi là một ma pháp diện rộng, nó khá gây ấn tượng cả về sát thương lẫn hiệu ứng thị giác. Ở dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực của Anker, gió lốc tựa như một cái máy xay thịt không ngừng chuyển động, tùy ý di chuyển trong chiến trường, mọi nơi nó đi qua đều có thể mang theo một lượng lớn ánh sáng trắng!
Lão ăn mày: “…”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão nhịn không được dừng đấu khí của bản thân, ánh mắt nhìn về phía Anker cũng khác hẳn.
Anker nhìn thẳng kiểm soát lưỡi băng gió lốc trông cực kỳ chú tâm. Đáy mắt cậu quét qua đám người anh Ngạo và lão ăn mày, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Không ai có thể đẹp trai hơn cậu trong lúc đánh nhau cả.
Không một ai!
Lão ăn mày là NPC dẫn đường trong phó bản, mỗi lần khởi động lại bí cảnh, lão sẽ đều xông vào trước. Lão biết những nhà thám hiểm kia chỉ đối xử với lão như là một công cụ hình người nhưng lão không quan tâm, đối với lão mà nói, mỗi lần giết được yêu tinh bướm thêm một lần là lòng áy náy có thể giảm bớt được thêm một phần.
Nếu có một ngày lão không thể chiến đấu nữa, kéo thân xác thối rữa chết dưới tay yêu tinh bướm thì có lẽ đó cũng là định mệnh của lão.
Chỉ là không biết nếu vậy thì có thể gặp được vương tử nhỏ trên thiên đường không?
Tốc độ xử lý đám quái bướm của Anker so với hiệu quả hơn so với mong muốn rất nhiều, chỉ trong năm phút, lượng lớn quái vật bướm đã được dọn sạch.
Dọn sạch đám quái nhỏ đạt đến giá trị giới hạn, điều kiện giai đoạn tiếp theo của phó bản được kích hoạt.
Chỉ nghe từ trong đầm lầy truyền đến một tiếng tru chói tai và một lượng lớn quái bướm lại bay tới từ khắp nơi nhưng bọn chúng không tấn công với đám người Anker mà lại cứ tụ tập cùng nhau rồi bay lên bay xuống.
Dưới đầm lầy lầy lội trồi lên một con nhộng tằm khổng lồ chảy đầy chất nhầy.
“Yêu tinh bướm sắp xuất hiện.”
Đám người anh Ngạo từng đánh rất nhiều phó bản nên rất quen thuộc với cảnh tượng này.
Tất cả những con quái bướm đều đồng thời phát ra tiếng kêu cùng tần số và bay về phía của con nhộng khổng lồ, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy con nhộng cao bốn, năm mét kia. Tựa như những cuộn giấy bạc sặc sỡ đủ sắc màu, nhìn trông khá mơ mộng.
Một lúc sau, những cánh bướm đủ màu vây quanh con nhộng kia dần dần tan biến, bị con nhộng hoàn toàn hấp thu, đồng thời trong không khí vang lên tiếng phá xác giòn tan.
Nhộng tằm hé mở —
Hai cánh bướm ẩm ướt thoát ra khỏi vỏ nhộng đầu tiên, bắt đầu là bộ dạng nhăn nhúm rồi dần dần giãn ra, ngay sau đó nhộng hoàn toàn vỡ, yêu tinh bướm cuối cùng cũng được ra đời.
Đó là một cơ thể nam giới cực kỳ hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi người cong đều như được tỉ mỉ phác họa nên. Chỉ cần nhìn vào cơ thể của hắn có thể làm người ta liên tưởng đến một bức tượng thần uy nghiêm, phía sau còn có đôi cánh bướm càng giúp làm lay động lòng người.
Nhưng khi con yêu tinh bướm ngẩng đầu lên thì trên cơ thể hoàn hảo lại là một cái đầu côn trùng dữ tợn, đôi mắt tối đen cùng với hàm răng côn trùng sắc nhọt mang đến cho người khác một cảm giác cực kỳ áp bức.
Cơ thể con người hoàn mỹ kết hợp với đầu côn trùng, phong cách tách rời, liếc mắt một cái cũng làm đáy lòng người ta phát khiếp.
Lão ăn mày lắc lắc chiếc nạng trong tay, nhìn con yêu tinh bướm bằng một ánh mắt tràn đầy thù hận, lão một câu cũng không muốn nói, xông lên chiến đấu với con yêu tinh bướm.
Con yêu tinh bướm vỗ cánh bảo vệ cơ thể mình, cái nạng của lão ăn mày đánh vào trên cánh bướm nhưng lại ma sát ra tia lửa.
Hiển nhiên lão hiểu rõ những đòn tấn công của yêu tinh bướm. Đòn này không thành công, lão cũng không hiện tí kinh ngạc nào mà chỉ tiếp tục đánh, cái nạng xuyên vào giữa khe hở, mạnh mẽ nạy hai cái cánh bướm ra!
Giờ phút này trông lão ăn mày không còn phong thái của một Võ sư nữa mà đánh nhau cứ như là lưu manh đầu đường xó chợ, ông ra tay không theo bất kỳ quy tắc nào, trong mắt tràn ngập sự căm thù, tay, chân, đầu gối, khuỷu tay hay thậm chí là răng cũng đều trở thành vũ khí của lão, đánh đập, gặm cắn con quái vật dữ tợn đối diện.
Con yêu tinh bướm hét lên thảm thiết, hàm răng sắc nhọn của nó cũng cắn vào bả vai lão ăn mày.
“Đánh bại con BOSS này xong sẽ hoàn thành phó bản.”
Đám người anh Ngạo thuần thục nắm vũ khí trong tay, dồn dập ném ra những kỹ năng tầm xa, nện vào người con yêu tinh bướm.
Có lão ăn mày hút điểm thù hận, bọn họ cực kỳ nhàn nhã tấn công, rất nhanh máu của con yêu tinh bướm tụt thẳng xuống, cánh bướm đủ sắc vốn mỹ lệ giờ đây trở nên rách nát không tả nổi, trên người đầy vết máu.
Anker đang chuẩn bị ngưng tụ ma lực, ánh mắt cậu dừng trên người con yêu tinh bướm, đột nhiên cậu lại nhíu mày.
Con BOSS này…
Kinh nghiệm chiến đấu suốt tám mươi năm giúp lão ăn mày cực kỳ quen thuộc với mỗi đòn tấn công của con yêu tinh bướm. Ông né một đòn rồi đâm cái nạng trong tay như một mũi giáo vào cơ thể của con yêu tinh bướm.
Tiếng hét thê lương thảm thiết của con yêu tinh bướm dừng bên tai lão ăn mày nhưng lão không hề nhúc nhích. Lão gần như là dốc hết sức lực để lại từng vết thương cho con yêu tinh bướm, giống như là đang tra tấn nó, miệng vết thương này không hề trí mạng nhưng lại đủ đau đớn.
Lão nhìn vào gương mặt côn trùng đáng sợ của con yêu tinh bướm, trong đầu nhớ đến vương tử Barron trông như một đóa hồng. Vào đêm trăng lạnh lẽo đó, vương tử nhỏ ngã xuống trước mặt lão, bị cắn nuốt. Mỗi khi nhớ đến khuôn mặt bất lực của vương tử nhỏ và nghĩ đến bàn tay vươn đến lão để cầu cứu, nỗi đau trong lòng lão còn mạnh hơn gấp vạn lần so với con yêu tinh bướm hiện giờ.
Hận thù và điên cuồng lóe lên trong mắt lão ăn mày, cái nạng trong tay đâm vào càng thêm sâu, quấy đảo bên trong miệng vết thương của con bướm. Cuối cùng, đấu khí trên người phát ra, cái nạng xuyên qua cơ thể con yêu tinh bướm, ghim nó lên trên tường đá.
Con yêu tinh bướm vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể nó lại bị cái nạng ghim trên tường đá, làm thế nào cũng thoát không nổi.
Thanh máu của nó chỉ còn lại một chút ít.
Lão ăn mày lạnh lùng nhìn nó, đấu khí của vương quốc Barron ngưng tụ trên tay lão.
“Đùng.”
Một tiếng trầm trầm vang lên, đòn công kích của cùng của lão bị một tấm khiên ma lực màu xanh lam nhạt chặn lại.
“?!”
Đám người anh Ngạo cũng sửng sốt trước cảnh tượng kì lạ này, theo cốt truyện nguyên bản thì tiến độ bây giờ phải là lão ăn mày đánh ra đòn cuối cùng, hoàn toàn giết chết con yêu tinh bướm này mới đúng.
Mọi người quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Anker.
Chiếc nhẫn làm phép trên tay Anker lập lòe một vầng sáng nhàn nhạt, tất nhiên chiếc khiên ma pháp đã cứu mạng con yêu tinh bướm kia là do cậu thi triển.
Hai mắt lão ăn mày đỏ đậm như là muốn xé xác Anker ra: “Ngươi làm gì đó?”
Anker không trả lời lão, cậu liếc mắt qua người lão ăn mày rồi dừng trên người con yêu tinh bướm.
Cậu nhớ đến những lời lão ăn mày từng nói.
Tám mươi năm qua lão không ngừng tiến vào đầm lầy này, báo thù cho vương tỏ nhỏ đã mất, hành hạ con yêu tinh bướm này hết lần này đến lần khác, cốt truyện giống nhau liên tiếp diễn ra và dường như đã trở thành chấp niệm của lão ăn mày.
Lão ăn mày không phải Ma pháp sư nên hắn không có con mắt chân lý nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
Nhưng mà dưới tầm nhìn tinh thần lực của Anker, dưới gương mặt côn trùng dữ tợn đáng sợ của con yêu tinh bướm có thân thể đã cực kỳ tàn tạ kia lại là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp như một đóa hồng.
Đêm trăng lạnh lẽo là thời điểm yêu tinh bướm sinh sản. Vào ngày này, sức mạnh của chúng sẽ tăng vọt, bắt giữ những sinh vật sống xung quanh, trở thành chất dinh dưỡng và xác thịt mang thai mới.
Đêm trăng lạnh lẽo mấy chục năm trước, vương tử nhỏ của vương quốc Barron trở thành tế phẩm mới, cậu ta không hẳn chết đi mà bị nhốt vào trong nhộng, cảm nhận được cơ thể dần dần bị hấp thu, tiêu hóa.
Cậu ta đang dần ra đời trở thành một con yêu tinh bướm mới.
Lần đầu lão ăn mày giết chết con yêu tinh bướm để báo thù cho vương tử nhỏ dễ như trở bàn tay, thuận lợi đến mức lão không dám tin. Nhưng nếu lão biết vì sao con yêu tinh bướm lại không hề phản kháng… nếu lão có thể hiểu được tiếng gào rống của con yêu tinh bướm, đọc được sự đau khổ chất chứa trong tiếng cầu cứu kia thì lão đã có thể nhìn ra được gương mặt quen thuộc giấu dưới khuôn mặt côn trùng kia rồi.
Tuy vậy, lão ăn mày cũng không ngờ được sau khi giết chết con yêu tinh bướm, thù hận trong lòng lão vẫn không thể xóa nhòa. Lão dùng chấp niệm của bản thân mà tàn sát hết thảy đầm lầy, sau đó khẩn cầu thần linh biến cái đầm lầy này trở thành một nhà giam không ngừng luân hồi.
Vây hãm con yêu tinh bướm và cũng tự vây hãm chính mình.
Vương tử Barron chỉ là một người thường, trong sự luân hồi vô hạn này, ý thức của cậu ta sớm đã phai nhạt, con yêu tinh bướm trước mặt giờ chỉ còn là một cái xác mà thôi.
Vị thiếu niên như đóa hồng cuối cùng vẫn là héo tàn.
Lão ăn mày vốn đã có cơ hội cứu cậu ta.
Vận mệnh của hai người bọn họ dây dưa tra tấn nhau, sau tám mươi năm, chàng hộ vệ hăng hái từ từ già đi, dùng đoạn sinh mệnh cuối cùng của mình mà tra tấn người quan trọng nhất của bản thân.
Anker nhìn lão ăn mày trước mặt một lúc.
Tiếng kêu rên của con yêu tinh bướm vẫn còn vang vọng, dừng ở bên tai lão ăn mày làm lão cảm thấy vui sướng. Mỗi lần đi vào bí cảnh này đối với lão như là một lần tự cứu rỗi bản thân, dường như chỉ khi làm vậy thì chút sinh mệnh rách nát của bản thân mới còn sót lại ý nghĩa.
An Kha nhắm mắt lại.
Ma lực của cậu tan đi, chiếc khiên màu xanh nhạt cũng dần biến mất.
Dù có nói ra chân tướng thì thế nào, cũng có thay đổi được cái gì đâu. Cậu nghĩ thầm.
Quên đi.