logo-hoitadao-01

[MPSMNTD] Chương 46

“Ông chủ, ngài đây là?”.

Một nhân viên bảo vệ đang đi tuần thì đụng phải Roland, suýt chút nữa không nhận ra Boss nhà mình.

“…Sao vậy?”

Giọng của bảo vệ làm Roland thấy không tự tin, anh khó chịu nhìn bản thân: “Kỳ lắm hả?”

“Không có.” Bảo vệ lắc đầu: “Chủ yếu là…”

Ngài quá khoa trương rồi.

Hiếm khi hắn thấy Roland ăn mặc long trọng như vậy, có vẻ như anh sắp tham dự một bữa tiệc cao cấp: “Ngài đi xã giao ạ?”

Làm ông chủ của công ty game, trước kia Roland cũng thường tham gia những bữa tiệc xã giao nhưng anh chưa từng ăn mặc trang trọng như vậy. Anh mặc âu phục, trên tay mang đồng hồ, nhìn qua đều rất đắt, không giống như đi xã giao mà lại giống như đi…hẹn hò?

Đối với câu hỏi của nhân viên bảo vệ, Roland chỉ cười một cách thần bí: “Bí mật.”

Hôm nay tâm trạng của sếp có vẻ tốt nhỉ?

Người bảo vệ cũng không hỏi nhiều, trong lòng thầm nghĩ.

Mặt khác, Giang Duy Dật và Anker cũng đang trên đường đến buổi họp mặt.

“Giang Duy Dật, cậu sắp muộn rồi! !”

Anker chuẩn bị từ sớm, chạy một mạch xuống lầu đến nhà Giang Duy Dật vất vả thúc giục cậu ta.

Đại nhân Ma pháp sư tuy ngày thường toàn ru rú trong nhà nhưng trong tủ của cậu vẫn có rất nhiều quần áo, phần lớn là do Giang Duy Dật mua cho.

Lúc này, Anker đang mặc một chiếc hoodie trắng đen có mũ hình gấu trúc, một chiếc quần đùi màu đen, dưới chân đi một đôi giày đơn giản cùng với đôi tất bông màu trắng. Trong đêm, hai bắp chân gầy guộc trắng nõn của cậu lộ ra trông rất chói mắt. Chỉ nhìn vẻ ngoài, không ai có thể đoán được rằng chàng trai có khuôn mặt non nớt, dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước trước mặt này thực chất là một lão Ma pháp sư đã ngoài 200 tuổi.

Lúc này, rất nhiều bác trai bác gái ở tầng dưới khu chung cư nơi Giang Duy Dật ở đang đi dạo, khi họ đi ngang qua Anker thì không thể không quay đầu nhìn lại.

Con cái nhà ai môi đỏ răng trắng, lớn lên nhìn xinh dữ bây.

“Đến đây đến đây”

Giang Duy Dật mặc đại quần áo và đi ra: “Sao cậu còn sốt ruột hơn tôi vậy.”

Ta đang giúp cậu theo đuổi tình yêu thế mà cậu lại không vội, sầu chết người mà…

Anker lo lắng nghĩ.

“Đây không phải là đồ năm ngoái tôi mua cho cậu à?” Giang Duy Dật liếc mắt lập tức nhận ra.

Bình thường Anker không thích ra ngoài, đồ mua hơn nửa năm vẫn còn tốt như mới.

Nếu không nói thế nào là mức độ hoàn thiện chủ yếu phụ thuộc vào khuôn mặt, Anker mặc một chiếc áo hoodie 100 tệ thồi mà còn trông rực rỡ hơn cả những người mẫu trong tuần lễ thời trang.

Giang Duy Dật đánh giá liếc mắt một cái, “Cậu…”

Anker ho một tiếng chờ Giang Duy Dật khen.

“Cậu thật sự không cao thêm chút nào.” Giang Duy Dậy tàn nhẫn nói, “Quần áo năm ngoái mà năm nay vẫn vừa vặn như vậy…”

Anker: “…”

Phản rồi.

Ngay khi Anker đang suy nghĩ về việc cậu sẽ sử dụng thuật biến hình nào để biến Giang Duy Dật thành ếch, Giang Duy Dật – người cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra, nhanh chóng đổi chủ đề: “Muộn rồi, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không kịp!”

Cậu ta lấy điện thoại ra xem tình hình giao thông, đang là giờ cao điểm nên đường rất tắc. Giang Duy Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chờ tôi một lúc, tôi sẽ lái xe.”

Anker: “!”

Cái gì?! Giang Duy Dật thật sự đã mua xe! Chuyện này xảy ra khi nào!

Lần đầu đến Trái đất, Anker rất quan tâm đến phương tiện giao thông và cứ thúc giục Giang Duy Dật mua một chiếc ô tô để chở cậu đi hóng gió. Thế nhưng Giang Duy Dật – súc vật xã hội hàng ngày đi lại bằng tàu điện ngầm chỉ nhìn vào ví của mình và tàn nhẫn từ chối yêu cầu của Anker.

Quả nhiên, A Giang luôn ghi nhớ lời ta nói…

Anker khịt mũi, vẻ mặt cảm động.

Một phút sau, cậu thấy bóng dáng của Giang Duy Dật lại xuất hiện.

Giang Duy Dật đẩy chiếc xe máy điện mới mới 90% mà cậu ta mới mua, lảo đảo đi đến trước mặt Anker, đưa cho cậu một chiếc mũ bảo hiểm, vỗ vỗ ghế sau: “Lên xe đi!”

“…” Anker mặt không cảm xúc mà nhận lấy mũ bảo hiểm.

Sau khi cậu ngồi xuống, Giang Duy Dật xoay tay cầm, chiếc xe máy điện kêu vo vo và loạng choạng rời khỏi chung cư. Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn neon chiếu khắp màn đêm, cậu ta chở một Ma pháp sư từ thế giới khác chạy về phía trước theo đuổi bến bờ của tình yêu.

“Ông chủ, tôi đoán chúng ta còn phải chờ thêm một lát.”

Tài xế ôm vô lăng nhìn xe cộ dày đặc đằng trước, “Phía trước nhiều xe quá.”

Roland không nghiêm túc nghe tài xế nói gì, lúc này anh đang cầm điện thoại di động, cẩn thận bấm số của Anker.

Chuông reo hai lần, rất nhanh đã kết nối được, giọng nói vui vẻ của Anker từ đầu bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng gió nhẹ, “Alo?”

Roland thấy lòng bàn tay toàn là mồ hôi, anh khẽ hắng giọng một tiếng: “Thầy ơi.”

“Là Roland!” Anker lập tức nhận ra học trò của mình ở đầu bên kia điện thoại.

“Hai người đang ở đâu, có cần tôi đến đón không?”

Anh nóng lòng muốn gặp Anker.

Biết Anker và Giang Duy Dật chỉ là bạn và cũng biết Anker thực sự thích mình, tin tốt này nối gót tin tốt khác khiến Roland cảm thấy không thật.

Từ lâu, anh đã thích Anker.

Từ khi tìm được Anker trên Trái Đất, anh đã thận trọng tiếp cận, trăm năm không từ mà biệt, anh biết rõ mình có thể đã không còn là người quan trọng như vậy trong lòng Anker.

Nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ, cho dù Anker có thích người khác, ngay cả khi anh chỉ có thể ở bên cạnh cậu với tư cách là một người bạn hoặc một người học trò, thì đối với Roland đó cũng là điều đáng mừng.

Anh muốn kể cho Anker hết mọi chuyện và nói ra tất cả những bí mật, nhưng ngày đó tại Sơn trại Orc, nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Anker, anh đã đáng khinh nghĩ rằng cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy thì bản thân sẽ chiếm được vị trí đặc biệt trong lòng Anker đúng không?

Nếu anh không phải Landis mà chỉ là Roland, không có quá khứ trói buộc, có lẽ Anker…sẽ yêu anh?

Không phải như trẻ con và cũng không phải kiểu thích như đồng đội.

Mà là vui vẻ cam chịu, kiểu thích như bạn đời

“Tôi đi đón thầy được không?”

Roland lại hỏi một câu.

Anh lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang cầm điện thoại, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Anker.

“Giang Duy Dật, Roland nói anh ta sẽ đến đón chúng ta!”

Anker ngồi ở ghế sau của xe máy điện và nói với Giang Duy Dật.

Gió đêm thổi qua mặt, làm tóc cậu rối tung bay ngược ra sau.

“Cái gì?” Giang Duy Dật nghe không rõ, lại hỏi, Anker lặp lại lần nữa, Giang Duy Dật nửa quay đầu lại nói: “Chúng ta sắp tới rồi.”

“Ồ”

Anker nói với phía đầu dây bên kia điện thoại: “Sắp tới nơi rồi, không làm phiền anh, xíu gặp lại.”

“Ừm.” Roland thấp giọng đáp lại.

Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang gần như không hề tiến về phía trước, trong lòng lo lắng: “Có thể lái xe nhanh hơn không.”

“Ông chủ, phía trước tắc đường quá.”

Tài xế bất đắc dĩ nói, “Không nhanh được đâu.”

Roland thở dài, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đang nghĩ xem mình sẽ bắt đầu nói gì khi gặp Anker.

Có lẽ mình nên chủ động hơn?

Nhưng tỏ tình theo cách này có vội vàng quá không, có lẽ nên tìm một thời điểm thích hợp để tỏ tình trong một không gian lãng mạn thì hơn?

Roland – người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương đau khổ nghĩ.

“Chú Trương”

Roland ngồi ở ghế sau đột nhiên nói: “Chú thấy khung cảnh như thế nào mới thích hợp để tỏ tình?”

“!”

Đồng tử chú tài xế Trương run lên, lặng lẽ liếc nhìn ông chủ nhà mình qua kính chiếu hậu, thận trọng nói: “Ông chủ…cậu, cậu, cậu, cậu có người mình thích sao?”

Trong kính chiếu hậu, chàng thanh niên ăn mặc bảnh bao khẽ gật đầu, vành tai hơi ửng đỏ.

Chú Trương chưa từng thấy ông chủ như vậy bao giờ, cố nén tò mò muốn hỏi thăm chuyện riêng tư của ông chủ, thăm dò hỏi: “Tôi xin mạo muội hỏi, người cậu thích bao nhiêu tuổi?”

“216 tuổi.” Roland theo bản năng mà trả lời.

“…”

Đm, cậu thích xác ướp hả?

Roland lập tức ý thức được mình nói sai chỗ nào, vội vàng sửa lời: “À, ý của tôi là 216 tháng, tức là 18 tuổi.”

Trẻ vậy á?

Chú Trương suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không hiểu sở thích của người trẻ, nhưng nếu là người trẻ tuổi thì hẳn sẽ thích bầu không khí lãng mạn, chẳng hạn như khu vui chơi hay những thứ tương tự?”

Khu vui chơi…

Roland không chắc liệu Anker có hứng thú với loại chuyện này hay không.

Dù sao Anker cũng là một Ma pháp sư tinh thông rất nhiều ma pháp bay lượn, mấy thứ như tàu lượn siêu tốc đối với em ấy chẳng qua là vẩy nước, cả chuyến đi em ấy cũng sẽ không chớp mắt.

“Hay là nhà ma?” Chú Trương lại nói: “Trong phim truyền hình Hàn Quốc gần đây không phải có tình tiết như vậy sao? Ở trong nhà ma đầy nguy hiểm, rất dễ dựa dẫm vào người xung quanh trong tiềm thức, từ đó phát triển ấn tượng tốt hay cái gì đó?”

Kế hoạch này đáng tin cậy.

Khi Anker còn nhỏ rất nhút nhát, thậm chí còn sợ nhện. Khi em ấy còn ở trong trấn, có một truyền thuyết về một tộc Lich nào đó, Anker sợ đến mặt tái nhợt, em ấy khăng khăng đòi ngủ chung giường với Landis trong một tháng.

Roland nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ tính khả thi của kế hoạch này.

Đột nhiên, hình dáng của một chiếc xe máy điện lóe lên trong tầm mắt anh.

Cậu thiếu niên đang ngồi ghế sau chiếc xe máy điện của Giang Duy Dật, băng qua con đường đông đúc như một cơn gió, ánh đèn neon bên đường phản chiếu khuôn mặt cậu với nhiều màu sắc sặc sỡ, trông giống như một hoàng tử bé trong truyện cổ tích.

Anker không thấy xe của Roland, cậu kích động nhìn về phía trước, “Ula, Ula*” một tiếng vội vàng rời đi.

*Ula (乌拉) một từ phiên âm tiếng Nga, không có nghĩa cụ thể trong tiếng Nga và thường được sử dụng như một trợ từ tình thái để thể hiện cảm xúc mạnh mẽ . Các sĩ quan và binh lính Nga thường hét lên “Ula!” khi tấn công, thường được dịch là “Vạn tuế ! ” ở Trung Quốc. Liên Xô và Nga đã quen với việc sử dụng khẩu hiệu “Ula!” trong các cuộc duyệt binh. Các khẩu hiệu mà sĩ quan và binh lính Nga hô khi xung phong tương đương với khẩu hiệu “Tiến lên!” hoặc “Giết!”

Roland: “…”

Tài xế nhìn phương tiện phía trước, “Xem tình hình tắt đường này, có lẽ phải hơn một giờ nữa mới đến nơi được.”

“Chú Trương, dừng ở ven đường.”

Giọng của Roland vang lên từ ghế sau.

Hai phút sau.

Chú tài xế Trương nhìn Roland xuống xe với vẻ mặt đờ đẫn.

Anh mặc một bộ âu phục cao cấp tinh xảo, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú lai giữa hai chủng tộc khiến anh trông như một quý tộc lịch lãm. Những người qua đường xung quanh đều nhìn anh xì xào bàn tán cho rằng đó là một ngôi sao xuất hiện để quay ngoại cảnh.

Sau đó, vị chủ tịch giàu có và đẹp trai mặt không đổi quẹt một chiếc xe đạp công cộng dưới ánh mắt ngạc nhiên của những người qua đường rồi ung dung phóng đi cùng đôi chân dài của mình.

Chú Trương: “???”

Ở bên kia, Anker và Giang Duy Dật cuối cùng đã đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.

Giang Duy Dật thản nhiên đậu chiếc xe máy điện ở ven đường, dẫn Anker vào cửa khách sạn cao lớn xa hoa, giống như cha mẹ dắt con đi gặp người thân.

“Tiểu thư Lâm.”

“Xin chào tiểu thư Lâm.”

Vừa đến cổng, họ đã nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất xuất chúng bước vào. Người gác cửa khách sạn hiển nhiên biết người phụ nữ này, hết người này đến người khác chào hỏi.

Anker nhìn bóng dáng của người phụ nữ, cảm thấy rất quen.

Mặc dù cậu thiếu niên không cao nhưng cậu có một khí chất khác với người bình thường, rất dễ nhận diện cậu trong đám đông. Người phụ nữ cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Anker, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là cậu?”

“Lâm Vãn Vãn?”

Anker cũng đã xem video của Lâm Vãn Vãn trên diễn đàn vài ngày trước nên nhanh chóng nhớ ra. Ngoại hình của Lâm Vãn Vãn ngoài đời rất giống với trong game, nếu nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra.

“Các cậu biết nhau?”

Giang Duy Dật tò mò mà nhìn hai người bọn họ.

“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Vãn Vãn hơi nhíu mày.

Sau cuộc đấu giá đó, tên Lich áo đen trong tâm trí đã vô số lần thôi thúc cô cướp lại bông hoa phục sinh nhưng Lâm Vãn trước sau cũng không nghe lời hắn.

Lần đấu giá vừa rồi là lỗi của cô, sau khi Lâm Vãn Vãn tỉnh lại, cô cũng không trắng trợn nhắc đến nữa. Dù sao cũng là con của một gia đình quý tộc, mặt mũi căn bản là thứ vẫn cần giữ.

Chỉ là mấy ngày gần đây, cô mơ hồ cảm giác được tên Lich áo đen đối với mình càng ngày càng có ảnh hưởng, tính cách cô cũng càng ngày càng lạnh lùng âm trầm. Cô thấy sợ hãi với sự thay đổi của bản thân nhưng cô không thể cưỡng lại cảm giác bản thân đang trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.

“Cô…”

Anker cau mày, cậu nhạy bén cảm nhận được Lâm Vãn Vãn có gì đó không ổn, cậu cũng học qua ma pháp hắc ám nên khá nhạy cảm với ma lực hắc ám.

Nhưng ma lực hắc ám này rất yếu và nguyên tố ma pháp trên Trái Đất lại mỏng, cho nên gần như trong nháy mắt nó biến mất, nhanh đến mức Anker còn tự hỏi vừa rồi bản thân có nhìn nhầm hay không.

“Leng keng.”

Anker còn chưa kịp suy nghĩ thì bên tai đã vang lên tiếng lục lạc véo von.

Ba người quay đầu nhìn lại.

Sau đó đồng thời lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Roland dùng đôi chân thon dài dẫm lên bàn đạp của chiếc xe nhỏ màu vàng, ở cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.

Anh đi xe không thạo nên chiếc xe nhỏ màu vàng chao đảo phát ra tiếng “cót két”.

“Rít–“

Đột ngột phanh lại, Roland dừng lại trước mặt Anker, khéo léo đem tay lái nhét vào tay người gác cửa, “Đỗ xe.”

Người gác cửa: “…”

Like
Like Love Haha Wow Sad Angry

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chúc bạn một ngày thật vui vẻ và nhiều may mắn ^^

ĐĂNG KÝ NHẬN EMAIL THÔNG BÁO CHAPTER MỚI