Không hổ danh là người có kinh nghiệm làm giám đốc lâu năm, dù đi chiếc xe nhỏ màu vàng thì Roland vẫn đi ra được cái khí thế của Rolls Royce.
Vốn là người giàu nhất thành phố, người gác cửa nhận ra được Roland, đối mặt với yêu cầu “vô lễ” như vậy của anh, anh ta cũng không nói gì, lẳng lặng cầm lấy tay cầm xe đạp trong tay Roland, đi tới chỗ đỗ xe.
“Roland?”
Lâm Vãn Vãn nhìn Roland với vẻ mặt không tin: “Sao anh lại…”
Roland chỉ liếc nhẹ cô một cái, không trả lời mà nói với Anker: “Tôi không đến muộn chứ?”
Anh và Lâm Vãn Vãn chỉ từng hợp tác làm ăn một lần, hơn nữa họ cũng không thân nhau nên tự nhiên cũng không nói được gì.
“Bọn ta cũng vừa đến.” Anker nhịn cười.
Không có so sánh thì không có tổn thương, dưới sự trợ giúp của Roland, xe máy điện của Giang Duy Dật trông cũng có khí chất của một siêu xe.
Ba người họ vui vẻ trò chuyện đi vào trong, để lại Lâm Vãn Vãn đứng tại chỗ với vẻ mặt hoang mang nhìn họ.
Cô biết Roland không phải người thích đi xã giao, dù thật sự đi công chuyện cũng luôn giữ bộ dạng đừng ai đến gần, từ lúc nào lại biểu lộ nụ cười dịu dàng như vậy được?
Hơi nữa lại là với Anker…
Lâm Vãn Vãn hoàn toàn hiểu rồi.
Chả trách trước giờ anh ta cứ luôn vô cảm, mình theo đuổi cũng không hề rung rinh.
Ra là anh ta thích con trai!
…
Tuy bảo là gặp mặt bạn học nhưng thực tế không phải những người tới đều là bạn học của Giang Duy Dật mà còn có cả những tiền bối cùng khoa.
“Yo, Giang Duy Dật tới rồi!”
Một tiền bối nhiệt tình lên đón: “Lâu rồi không gặp, a, hai người này là ai?”
Đứng phía sau Giang Duy Dật là hai người Anker và Roland, hắn chưa từng gặp qua họ trong trường nhưng vẻ ngoài họ nổi bật như vậy, khí chất thoạt nhìn không phải người thường. Một người mặc áo hoodie, một người mặc âu phục, phong cách khác nhau nhưng nhìn lại vô cùng hài hòa.
“Bọn họ là bạn em.” Giang Duy Dật ngượng ngùng nói: “Em có nói qua trong nhóm rồi, mọi người không để ý chứ…”
“Không sao đâu!”
“Đương nhiên không ngại rồi!”
Các cô gái chào đón rất nhiệt tình: “Cậu hiểu bọn tôi quá Giang Duy Dật ạ!”
Giang Duy Dật: “?”
Khí chất và cách ăn mặc của Roland vừa nhìn là biết cực kỳ giàu có, ngũ quan đẹp như minh tinh, trông như một người độc thân giàu có. Còn cậu thiếu niên trông còn nhỏ tuổi kia chẳng phải là kiểu cún con đang là xu hướng đó à!
Ba người vừa đến đã được đón tiếp nồng nhiệt.
Sau khi chào hỏi ngắn gọi, các đàn chị của Giang Duy Dật bắt đầu tám chuyện.
“Mọi người biết Vĩnh Hằng không?” Một tiền bối hỏi.
“Biết chứ, tiền bối cũng đang chơi ạ?” Một cô gái khác nói: “Bạn bè xung quanh em cũng chơi, bây giờ đang hot lắm.”
“Ừ, đúng vậy, công ty bọn anh cũng đang chuẩn bị vào chơi, lúc trước còn đầu tư không ít hội game.” Tiền bối hùng hồn nói, “Muốn anh nói thì đây là cơn gió thời đại mới, dù sao đây cũng là game thực tế ảo đứng nhất, mọi người xem chính phủ đang tích cực nâng đỡ đi là biết, anh thấy…”
Trong lúc nói, đàn anh nhận thấy được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, vì vậy càng nói càng hăng, tuôn ra đủ thứ chuyện tầm phào không liên quan.
Trong những buổi tụ họp nhiều người như thế này sẽ luôn có một số người đàn ông mắc chứng làm màu với xã hội, nếu không bàn luận về tình hình quốc tế thì không thể phản ánh phong cách của bản thân.
Giang Duy Dật lơ đãng hùa theo, lén lút nhìn về phía Roland.
Mấy người đang nói về Vĩnh Hằng nhưng lại không biết người sáng lập Vĩnh Hằng và cũng là ông chủ đứng sau công ty Hồng Phong đang ở trước mặt mấy người….
Anker không quan tâm bọn học đang nói gì, dù sao lần này cậu đến cũng chỉ để ăn ké cơm và nhân tiện tạo cơ hội cho Giang Duy Dật và Roland nữa.
Giờ phút này, cậu đang đại chiến cùng với đống đồ ăn trước mặt, thích thú ăn uống giống như một chú hamster tập trung kiếm ăn, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm ăn.
Roland ngồi bên cạnh cậu, kiên nhẫn lột vỏ giúp cậu, gắp đồ ăn, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Anker lo ăn, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
— Roland thích Giang Duy Dật nhưng không lo xum xoe Giang Duy Dật mà lại gắp đồ ăn cho mình là chuyện gì vậy…
Ngại ngùng vậy hả?
“Đúng rồi, Duy Dật, chú đang làm việc ở đâu thế?” Đàn anh bỗng nhiên chuyển đề tài lên người cậu.
“Hả?” Giang Duy Dật tự dưng bị lôi vào, ngơ ra một lát rồi thành thật đáp: “Em đang làm ở công ty game Hồng Phong.”
“Thâm tàng bất lộ nha!” Mắt đàn anh sáng lên, “”Có tin tức nội bộ gì của Vĩnh Hằng ví dụ như bản cập nhật tương lai gì đó không? Chúng ta đều là bạn học, chú nói cho bọn anh biết cũng không có vấn đề gì ha?”
Giang Duy Dật thầm nghĩ đừng nói tôi không biết, ngay cả khi tôi biết thì ông chủ đang ở bên cạnh, anh đang muốn hại tôi à.
“Ừm…Em không phải người trong tổ hạng mục Vĩnh Hằng, không biết gì nhiều đâu.” Giang Duy Dật nói.
“Người này chẳng thú vị gì trơn.” Đàn anh bĩu môi, “Dù chú không trong tổ hạng mục Vĩnh Hằng thì cũng phải quen đồng nghiệp chứ? Tin tám chuyện không không à?”
“Không có thật.”
Đàn anh chế giễu: “Bỏ đi, tin tức của công ty lớn đúng là ít ỏi.”
Hắn nói thẳng như vậy, bầu không khí xung quanh tạm thời lặng im, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cảm thấy có chút khó xử.
Người ta không thân với hắn mà hắn vừa mở miệng đã hỏi thăm chuyện cơ mật công ty người ta, rõ ràng là hắn vượt quá giới hạn.
Trong lòng ai cũng phỉ báng nhưng vị tiền bối này là người có bối phận cao nhất trong cuộc tụ họp lần này nên không ai có gan nói thẳng với hắn ta.
“Không nói cái này nữa.” Đàn anh uống một hớp rượu: “Mọi người biết Anker trong Vĩnh Hằng chứ?”
Tuy Anker ở trong Vĩnh Hằng rất nổi tiếng nhưng đối với một số người chơi bình thường không quan tâm đến diễn đàn thì cũng chỉ từng nghe qua tên cậu thôi.
Anker đang chuyên tâm ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy tên mình, động tác trên tay ngừng lại.
“Em từng nghe thấy rồi.” Một đàn chị nói: “Đang hot trên diễn đàn lắm, hình như là Ma pháp sư mạnh nhất Vĩnh Hằng gì đó phải không? Còn có nhiều fans nữa, xung quanh em cũng có không ít người hâm mộ cậu ta.”
“Gì mà Ma pháp sư mạnh nhất.” Tiền bối uống đã vơi ly, bắt đầu khoe khoang làm màu, “Là người nổi tiếng mạng công ty tạo ra quảng bá đấy biết không? Đều là tư bản vận hành vốn, ở đây nước sâu, mấy người không hiểu đâu.”
An Kha: “…”
“Anh nói cho mọi người biết, nhìn thế giới nhiều hơn mấy đứa sẽ hiểu sẽ hiểu. Bây giờ là thời đại nào rồi, lưu lượng là vương đạo!” Tiền bối gõ cái ly trước mặt, “Nói thật với mọi người, công ty bọn anh cũng đầu tư vào hội game trong Vĩnh Hằng, đầu tư không hề nhỏ, số tiền này nè.”
Dứt lời lập tức xòe năm ngón tay.
“Năm triệu?” Mọi người tò mò.
“Năm trăm triệu!” Vẻ mặt tiền bối đắc ý, “Người tên Anker kia là người nổi tiếng mạng do công ty bọn anh đào tạo, mấy ngày trước anh còn gặp cậu ta rồi thương lượng con đường làm ngôi sao sau này. Cậu ta gặp anh còn phải gọi anh một tiếng anh. Đúng rồi, sau này mọi người muốn ký tên gì thì cứ nói với anh, anh sẽ cho tí mặt mũi.”
An Kha: “…”
Ngươi là ai?
Cậu và Giang Duy Dật nhìn nhau, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
“A, đều ở đây hả?”
Đang nói chuyện, cửa đột nhiên bị đẩy ra, đàn em thò đầu ra: “Ngại quá, tắc đường nên em đến muộn.”
“Không sao không sao, anh cũng mới bắt đầu thôi.” Tiền bối vẫy tay, “Mau ngồi mau ngồi, anh vừa nói đến đâu rồi? À đúng, Anker…”
“Anker!”
Tiền bối: “Đúng vậy, đúng là Anker, mọi người biết đó, anh….”
“Sao cậu cũng đến vậy?”
Đàn em tiến lên một bước, kinh ngạc nhìn An Khả đang vùi đầu ăn cơm: “Tôi còn tưởng cậu nặn lại mặt trong game, ra là ở hiện thực cậu cũng như vậy à?”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Anker, bầu không khí nháy mắt trở nên kì quái, trên bàn bắt đầu ngượng ngùng tràn lan…
Đàn em không nhận ra bầu không khí bất thường: “Lần trước chúng ta cùng nhau đánh phó bản, tôi là Mục sư bên cạnh anh Ngạo á, cậu còn nhớ tôi không?”
Anker khẽ ho một tiếng, gật đầu.
“Lát nữa ký tên cho tôi nha, tôi lên diễn đàn khoe phát.” Đàn em cười hì hì nói, sau đó quay đầu nhìn những người khác, “Lúc nãy mọi người nói chuyện gì vậy ạ?”
Tiền bối: “…”
Dù là người mắc chứng thích ra vẻ với xã hội cũng sẽ gặp được tình huống xã hội khó giải quyết.
“Ơ? Sếp ạ?” Đàn anh móc di động ra làm bộ nói vài câu, “Hả? Tăng ca đúng không ạ? Được được, tín hiệu chỗ này của em không tốt, em ra ngoài nói chuyện với sếp nha.”
“Ngại ghê, công ty của anh có việc, anh đi trước, mọi người cứ ăn trước, mọi người cứ ăn trước đi.”
Đàn anh vừa nói điện thoại vừa rời khỏi ghế như đang muốn chạy trốn.
“Sao em vừa đến lại phải đi rồi?” Mặt đàn em đầy vẻ hoang mang.
Sau khi đàn anh hoàn toàn rời đi, một tràng cười dữ dội nổ ra trong dãy ghế.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi!!”
“Làm màu trước mặt chính chủ, tôi đỏ mặt thay anh ta luôn.”
“Vừa rồi nói ra cũng không biết xấu hổ, hiện tại có thể nói bộ dạng anh ta khoác lác thật sự rất là xấu hổ.”
“Hôm nay tôi có tài liệu sống để cà khịa trên vòng bạn bè rồi.”
Bầu không khí trong dãy ghế lập tức trở nên vui vẻ hơn, các đàn chị lần lượt tiến lên quan sát Anker.
“Cậu thật sự là Anker trong trò chơi đó sao? Bạn thân tôi rất thích cậu, lát nữa cậu ký tặng cô ấy nha?”
“Wow, trông cậu trẻ quá à, thành niên chưa đó?”
“Cậu là em trai của Giang Duy Dật hả? Người bên cạnh có phải bạn trai cậu không, tôi thấy anh ta cứ gắp đồ ăn cho cậu hoài.
Không có đàn anh, cuối cùng cũng có không khí của một buổi tiệc tùng, mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ.
Anker mới vừa cầm lấy ly rượu đã bị Roland cản lại: “Đừng uống rượu, sẽ say.”
Anker nhìn anh, không phục bảo: “Cái gì cơ, ta cũng không phải chưa từng uổng.”
Ở đại lục Valsius, cậu là một người đàn ông có thể có thể uống rượu và trò chuyện với những lão Đại Ma đạo sư cả đêm.
“Ồ, bạn trai đau lòng.”
Các đàn chị đùa: “Không sao đâu, bọn tôi sẽ kiềm chế, cậu cứ lượng sức thôi, không uống được thì đừng uống, bọn tôi không bắt mời rượu đồ đâu.”
Anker gãi gãi mặt, “Anh ta không phải…”
Nhưng Roland sau khi nghe được các đàn chị nói vậy lại lộ ra vẻ mặt vui vẻ, buông lỏng tay Anker: “Vậy uống ít đi, tôi nhìn cậu.”
An Kha: “…”
Không phải chứ Giang Duy Dật đang ở cạnh, anh không giải thích luôn à?
Tuy thấy khá lạ nhưng ít nhiều gì Roland cũng không cản cậu uống rượu, Anker lập tức vén tay áo chiến đấu với các đàn chị ngồi cùng bàn.
Mắt Roland luôn ghim chặt vào người cậu, không biết đang nghĩ cái gì.
Anh không biết Anker có thể uống rượu, lúc còn ở học viện, Anker chưa từng uống.
Bây giờ thấy cậu uống vài ly mà không có vẻ gì khó chịu, anh nghĩ cậu đã học được trong mấy năm anh đi xa.
Quả là vậy, mình đã vắng mặt trong lúc em ấy trưởng thành…
Roland buồn bã không thể giải thích được.
Đang suy nghĩ thì Giang Duy Dật ngồi cạnh đột nhiên chọt chọt anh.
“Ông chủ, anh phải chủ động lên.” Mặt Giang Duy Dật như kiểu hận không thể rèn sắt thành thép, “Chủ động tấn công hiểu không? Chứ ngây người như vậy là không được.”
Roland bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “…Tôi không giỏi lắm.”
Giang Duy Dật chưa từng nghĩ đến ông chủ cao phú soái nhà mình lại là một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương.
“Anh từng đọc truyện ngôn tình chưa?” Giang Duy Dật hỏi.
“…Chưa từng.”
“Hầy.” Giang Duy Dật không còn cách nào đành phải bày cách cho anh, “Anh xem không phải Anker đang uống rượu à. Chờ cậu ấy uống say xong thì anh có thể bày ra năng lực bạn trai, chắn rượu giúp cậu ấy, sau đó mạnh mẽ bế công chúa đưa cậu ấy về nhà, chu đáo chăm sóc, hỏi han… Chờ Anker tỉnh lại thấy anh đang đợi ở đầu giường nhất định sẽ cực kỳ cảm động. Anh rót cho cậu ấy một ly nước nữa, chẳng phải tình yêu đến rồi sao?”
Trong rất nhiều tiểu thuyết, khi hai người đang thích nhau thì chuyện uống say này quả thực đúng là chất xúc tác cho tình cảm, cẩn thận chăm sóc cho đối phương lúc say rượu, mối quan hệ mập mờ chắc chắn sẽ phát triển.
Nghe cũng hợp lý.
Roland bỗng dưng tỉnh ngộ.
Giang Duy Dật tiếp tục: “Tôi bày cách cho anh rồi, tiếp theo là xem năng lực của anh, cố lên nào sếp!”
Roland rất cảm động, anh quyết định khi về sẽ thăng chứng tăng lương cho Giang Duy Dật.
Lúc này, bầu không khí trên bàn trở nên vui vẻ hơn, mọi người bắt đầu chơi game, Roland và Giang Duy Dật cũng tham gia.
Roland vừa uống vừa chắn rượu cho Anker, thời gian trôi qua, anh cũng bắt đầu ngà ngà say, trái lại vẻ mặt Anker vẫn tràn đầy sức sống.
Giang Duy Dật trơ mắt nhìn mặt Roland ngày càng đỏ mà Anker lại càng chơi càng hăng, vô cùng lo lắng.
“Anker.” Giang Duy Dật đến chọt chọt Anker: “Cậu xem Roland kìa.”
Anker sửng sốt rồi quay đầu lại nhìn Roland. Lúc này Roland rõ ràng đã hết lực chống đỡ rượu, cơ thể cũng bắt đầu hơi lung lay, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Say rồi.
Giang Duy Dật nghĩ thầm nếu Anker không say thì anh say, cùng lắm là hai người đổi thân phận, cho Anker chăm sóc anh thì cũng được mà ha?
Dù sao ai hành động trước cũng như nhau.
Giang Duy Dật nháy mắt với Anker, ám chỉ: Cậu hiểu chứ.
Anker lập tức hiểu.
Bên kia, Roland đã choáng váng cả lên, trong lúc ngẩn ngơ, anh thấy Anker đang tiến về phía mình.
Ngay cả giữa một đám người, cậu vẫn đẹp đến mức phát sáng giống như xưa.
Khuôn mặt cậu thiếu niên sau khi uống rượu trở nên đỏ bừng, làm những đường nét trên gương mặt cậu càng xinh đẹp hơn, từng biểu hiện trên mặt cũng là kiểu Roland thích. Anh si mê nhìn cậu thiếu niên lướt qua đám người đến chỗ mình, ánh đèn ấm áp trên trần chiếu lên mặt Anker, trông cực kỳ mê người.
Vẻ mặt Roland ngơ ngẩn, anh dùng đôi mắt lờ mờ phác họa từng chi tiết trên khuôn mặt Anker.
Anh thấy Anker đi đến trước mặt mình, dịu dàng nhìn anh, đôi môi xinh đẹp mấp máy, nói một câu.
Trong lúc thất lần, anh như nhớ lại nhiều năm trước đây, khi Anker đang ngồi trên nóc học viện cùng anh, trong cơn gió đêm dưới ánh trăng, hai người vui vẻ cười, hẹn nhau trở thành Ma pháp sư vĩ đại nhất lịch sử. Cho đến tận nay, Roland nhớ lại lúc ấy, nó vẫn như cũ là cảnh tượng đẹp đẽ nhất trong ký ức của anh.
Roland cố hết sức mở mắt ra, nhích lại gần, muốn nghe Anker nói gì.
Anker thấy anh đang choáng váng, đôi mắt màu xanh biển tràn đầy men say tựa như một con vật nhỏ lạc đường, bất lực mà lại đáng thương. Cậu thở dài, vươn tay xoa đầu Roland, lặp lại lần nữa.
Lần này Roland đã nghe rõ.
Hắn nhìn thấy An Kha môi lên xuống, thanh âm trên đỉnh đầu vang lên rõ ràng. . .
“Anh nuôi cá ở đâu?!”
Giang Duy Dật: “…”
Tôi cmn có ý này à?