logo-hoitadao-01

[MPSMNTD] Chương 50

“Anker, ở đây!”

Trước cổng truyền tống đến phó bản thế giới, Thanh Ca đã đợi ở cửa cùng với các thành viên cấp 10 của hội Kiếm Thánh. Nhìn thấy bóng dáng của Anker xuất hiện ở góc phố, Thanh Ca vẫy tay và hét lên.

“Xin lỗi, có hơi chậm trễ.”

Trễ một tiếng so với giờ hẹn, Anker xấu hổ nói.

“Không sao, không sao, bọn tôi cũng mới tới.” Thanh Ca phất tay.

Thành viên hội Kiếm Thánh phía sau thầm nghĩ, chẳng phải anh đã đợi ở đây hai tiếng rồi sao…

Hội trưởng, nhìn anh bây giờ thật sự rất giống liếm cẩu á nha…

*Liếm cẩu (舔狗) Ý chỉ những chàng trai dù biết đối phương không thích bản thân, tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn bất chấp theo đuổi cô ta, bỏ công sức, tiền bạc, yêu thương chạy theo cô ta dù bị mọi người khinh rẻ (giống như chó chạy theo chủ ấy). Ngoài ra còn một nghĩa nữa: chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác..

“Đông đủ người rồi, chúng ta có thể vào.” Thanh Ca gửi cho Anker lời mời vào tổ đội và nói.

Anker gật gật đầu.

Phó bản thế giới cấp 10 đối với Anker không khó, cậu cũng không có chuẩn bị gì nhiều.

“Ha ha ha ha ha, đây không phải hội trưởng của hội Kiếm Thánh sao?”

Mọi người đang chuẩn bị tiến vào phó bản, cách đó không xa lại có một nhóm người khác đi tới.

Dẫn đầu là một người chơi Chiến sĩ khiên, trang bị vô cùng xa xỉ, tất cả đều là cấp tinh xảo, thoạt nhìn giống như một người chơi giàu có nhiều tiền.

“Kiếm Lang?”

Thanh Ca nhíu nhíu mày, giọng điệu không tốt.

Người đến là hội trưởng hội Rượu Quan Sơn, Kiếm Lang.

Hội Rượu Quan Sơn là một hội giàu có lâu đời, có quan hệ cạnh tranh với hội Kiếm Thánh, về quy mô và nguồn lực tài chính thì cao hơn nhiều so với hội Sơn Thủy. Ngay từ đầu game, hội Rượu Quan Sơn đã ổn định mạnh mẽ và mức lương cao đã lấy đi không biết bao nhiêu thành viên chủ lực của các bang hội khác, ngay cả những thành viên tinh anh của hội Kiếm Thánh cũng bị lấy đi không ít.

Nhìn thấy hội Rượu Quan Sơn, tâm trạng tốt của Thanh Ca biến mất ngay lập tức.

“Thế nào, mấy người cũng tới đánh phó bản thế giới à?”

Kiếm Lang liếc Thanh Ca một cái, cười nhạo nói: “Đúng lúc xem trong hai hội chúng ta, ai có thể giành được lần thông qua đầu tiên.”

“Mày kiêu ngạo thật.” Thanh Ca cũng không thua kém mà trả lời, “Mày lấy tự tin ở đâu ra mà đoạt được lần thông qua đầu tiên, dựa vào sức mạnh của đồng tiền sao? Tiêu tiền làm BOSS đứng đó cho mày giết à? Vậy, hội Rượu Quan Sơn các ngươi chẳng có gì ngoài một lũ lắm tiền ngu ngốc sao.”

Kiếm Lang nghẹn họng.

Hội Rượu Quan Sơn thành lập chưa lâu nhưng xét về độ giàu có thì được tất cả người chơi công nhận, hầu như tất cả tinh anh của các hội giàu và lớn đều bị họ cướp, khiến các hội khác cực kỳ ghê tởm.

Kiếm Lang liếc nhìn người của hội Kiếm Thánh, nhàn nhạt nói: “Về độ kiêu ngạo đương nhiên vẫn không bằng Kiếm Thánh bọn mày. Dù sao khả năng ôm đùi của bọn mày vẫn khiến tao ấn tượng. Trước đây, ở game khác bị bọn tao kẹp đuôi giết chết, nhưng khi vào Vĩnh Hằng đột nhiên lại mạnh lên, ra là ôm đùi một Ma pháp sư.”

Thanh Ca vui vẻ đáp: “Cảm ơn vì lời khen.”

Kiếm Lang: “…”

Tao đang chế giễu mày, không nghe ra hả?

Kiếm Lang dừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu gặp nhau ở cửa phó bản, coi như có duyên, chi bằng đánh cược đi?”

“Đánh cược gì?”

“Chỉ cần cược xem ai có thể đạt được lần thông qua đầu tiên.”

Kiếm Lang nham hiểm cười, ánh mắt đảo qua đám người của hội Kiếm Thánh, dừng lại trên người một ai đó, ngữ khí tự tin: “Thế nào?”

“Tiền đặt cược đâu?”

“Tiền đặt cược sao…” Lang Kiếm nói: “Hội Thánh kiếm của mày mặc dù hơi nghèo, nhưng tao có hứng thú với kho hội của mày. Thế này đi, người thắng có thể chọn ba vật phẩm kho hội đối phương. Sao nào?”

Kho hội là tài sản chính của hội, sau khi tham gia các hoạt động và công lược phó bản, thành viên hội có thể nhận được một số điểm hội nhất định, điểm này có thể đổi lấy trang bị trong kho hội.

Hầu hết các hội sẽ cất đồ tốt vào kho hội và để điểm cao hơn, một mặt có thể kích thích các thành viên trong hội tham gia các hoạt động càng nhiều càng tốt, mặt khác cũng là biểu hiện cho tài lực của hội.

Chọn ba vật phẩm từ nhà kho hội, tiền đặt cược này có thể nói là rất cao.

Thanh Ca nhíu nhíu mày, hắn khá do dự.

Việc Anker và họ cùng nhau chinh phục lần vượt phó bản đầu tiên không phải là chuyện bí mật, tất cả người chơi đều rõ như ban ngày sức mạnh của cậu ấy, tên Kiếm Lang này đặt cược vào lúc này liệu có vũ khí bí mật nào ư?

Theo quan điểm của Thanh Ca, nếu không nắm chắc phần thắng, hắn sẽ không liều lĩnh như vậy.

Kiếm Lang nói xong, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Thanh Ca, hắn cảm thấy phóng lao phải theo lao. Do dự hồi lâu, Thanh Ca tim đập thình thịch nói: “Được, tao đánh cược với mày.”

“Hội trưởng hội Thánh Kiếm quả nhiên xa hoa.” – Kiếm Lang cười tủm tỉm nói.

Anker lúc đầu cũng không để ý lắm, chỉ là tùy ý đứng cạnh ngắm phong cảnh, bỗng nhiên ánh mắt cậu lướt qua Kiếm Lang, lập tức nhìn thấy trong đám người có hình bóng một cậu thiếu niên.

Bánh trôi gạch cua nhỏ: “…”

Nó và Anker nhìn nhau, nó rụt cổ lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Tên này sẽ không thật sự chạy tới Hiệp hội Sát thủ báo cáo mình chứ…

Sát thủ tên Bánh trôi gạch cua nhỏ này là kẻ mạnh nhất Anker từng thấy trong nhóm người chơi cho đến nay.

Sự tự tin của Kiếm Lang chẳng lẽ có liên quan đến cậu ta?

Anker thầm nghĩ, đột nhiên phát hiện những người khác bỗng nhìn về phía mình.

Anker: “?”

Cậu định thần lại, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chủ đề đã chuyển sang mình từ lúc nào đó.

“Cậu là Anker à? Quả nhiên là anh hùng từ người trẻ, còn trẻ thế mà đã có thiên phú mạnh mẽ như vậy.” – Kiếm Lang cười với Anker, ” Hợp tác với hội Thánh kiếm đúng là có tài mà không phát huy được. Sao cậu không cân nhắc đến hội Rượu Quan Sơn chúng tôi đi? Cứ tùy ý báo giá, hội chúng tôi không bao giờ keo kiệt với nhân tài.”

Đùa hà, đại lão của bọn tôi mà mấy người dám nghĩ tới chuyện cướp.

Thanh Ca cười khẩy: “Đừng có nằm mơ, tao với Anker là anh em tốt vào sinh ra tử, mày tìm nhầm người rồi.”

Cùng nhau đánh phó bản, cùng nhau làm nhiệm vụ, nói cho tròn cho vuông cũng coi như là vào sinh ra tử ha?

Anker gật đầu: “Đương nhiên.”

Thanh Ca cảm động nhìn Anker.

Anker: “Cho nên mới cần trả thêm.”

Thanh Ca: “…”

Kiếm Lang hài lòng nói: “Tiền bạc không thành vấn đề. Hội Rượu Quan Sơn chúng tôi luôn rộng rãi với nhân tài, như vậy đi.”

Gã gật đầu với người quản lý bên cạnh, người quản lý bang hội hiểu rõ và đưa cho Anker một tấm séc.

Tất nhiên đây không phải là séc trong thế giới thực mà là một phiếu thưởng do hội Rượu Quan Sơn lập trong nội bộ, có thể dùng nó tìm Kiếm Lang để đổi thành tiền mặt trong hiện thực. Hội Rượu Quan Sơn thường sử dụng phiếu thưởng giống như tấm séc này để thanh toán tiền lương của các thành viên trong hội.

“Cậu muốn điền bao nhiêu cũng được.” Thấy có cơ hội đào được Anker, Kiếm Lang không khỏi thấy vui vẻ, hào phóng nói: “Điền xong, cậu có thể tới chỗ tôi trong hiện thực để lấy tiền.”

Hai mắt Anker sáng lên: “Thật sao?”

Kiếm Lang gật đầu, khiêu khích liếc Thanh Ca.

Sau đó, dưới sự theo dõi của mọi người, Anker từ trong ba lô lấy ra một cây bút lông, đứng tại chỗ bắt đầu viết.

Ban đầu ánh mắt Kiếm Lang còn hơi ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của gã dần dần trở nên cứng ngắc.

…Cậu điền vào bao nhiêu vậy?!

Anker nghiêm túc viết từng nét lên giấy: “Được rồi.”

Mọi người tập trung nhìn vào.

999.999.999.999

Kiếm Lang: “…”

999,9 tỷ, cậu có bệnh phải không.

Thanh Ca nhún vai, xém chút nữa cười thành tiếng.

“Được lắm, bỡn cợt tao à?” Sắc mặt Kiếm Lang dần dần trở nên âm trầm: “Để xem ai sẽ thông qua đầu tiên và cười đến cuối. Đi thôi.”

Gã phất tay một cái, dẫn 30 đội viên bao gồm cả Bánh trôi gạch cua nhỏ đi vào phó bản truyền tống bên trong cánh cửa, không quay đầu lại.

Giọng của Anker truyền đến từ đằng sau: “Này, lời ngươi vừa mới nói không tính à!”

Kiếm Lang loạng choạng, giả vờ như không nghe thấy lời cậu nói, mở cánh cổng ra nhanh nhất có thể và biến mất trong vầng hào quang của cánh cổng.

Anker tiếc nuối cất tấm séc trong tay đi.

Thanh Ca: “Cậu tàn nhẫn ghê, nhiều tiền như vậy, đem bán công ty của Kiếm Lang cũng gom không đủ.”

Anker: “Không phải chính gã bảo ta điền đại sao?”

Không có tiền thì làm màu cái gì chứ.

Người của hội Rượu Quan Sơn vào trước, Thanh Ca và những người khác không muốn lãng phí thời gian nên đã kiểm tra thiết bị và vật tư tại chỗ rồi chuẩn bị vào.

Lần này, hội Kiếm Thánh mang theo những tinh anh hàng đầu hội, Lâm Vãn Vãn cũng ở trong số đó.

Cô ấy vẫn là thành viên của hội Kiếm Thánh, có chức cao, được xem là Ma pháp sư mạnh nhất hội, dù Thanh Ca gần đây có vài rắc rối với cô nhưng không thể nói không mang là không mang, dù sao cũng phải xem xét đến suy nghĩ của các thành viên khác trong hội.

Nếu hội trưởng đuổi thành viên dày dặn kinh nghiệm ra khỏi đội khai hoang vì một số vấn đề cá nhân thì uy tín của hội trưởng sẽ bị tổn hại và sẽ khó thuyết phục mọi người.

Có điều trước khi khai hoang, Thanh Ca cũng đã nói chuyện này với Anker, cậu cũng tỏ vẻ đã hiểu, không có ý kiến gì.

Chỉ cần Lâm Vãn Vãn không tới trêu chọc cậu là được.

Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại xong, Thanh Ca vung tay lên: “Xuất phát!”

Một tia sáng lóe lên, một đội gồm 30 người xuất hiện trong Sơn trại Orc

Anker, Thanh Ca và những người khác không xa lạ gì với bản đồ phó bản thế giới lần này, thứ xuất hiện trước mặt họ là cảnh tượng họ từng thấy khi đến núi Lang Thủ trước đây.

Phó bản thế giới được chia thành ba cảnh, cấp độ đầu tiên là vùng ngoại ô của Sơn trại Orc, cũng chính là khu rừng rậm bên trong núi Lang Thủ.

Sói xương đỏ, bướm vẩy ma hóa, rắn cạp nia hai đầu, rắn cạp nong bốn đầu …

Trong rừng nơi nơi đều đông đúc quái vật, một đôi mắt thú màu đỏ đang nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đột nhiên đến trước mặt, khung cảnh có vẻ hơi dọa người.

Thanh Ca hít một hơi thật sâu: “Mọi người đã sẵn sàng, các Chiến sĩ khiên tiến lên, bảo vệ Mục sư, các Cung thủ bắn quái.”

“Vù!”

Một mũi tên lông vũ xuyên qua không khí và đánh chính xác vào con sói xương đỏ ở phía trước.

“Grào!”

Con sói xương đỏ gầm lên một tiếng, khiến những con quái vật xung quanh giật mình và lao về phía bọn họ.

“Chiến sĩ khiên ở trên”

Thanh Ca chỉ huy nói.

Mặc dù đây là cảnh bọn họ từng chơi qua, nhưng với tư cách là phó bản thế giới, nó hoàn toàn khác với phó bản thông thường. Không phải chỉ cần những cách chơi đơn giản là có thể áp chế, mà nó có cơ chế phức tạp hơn, không thể sử dụng kinh nghiệm trước đây đấu trên núi Lang Thủ để ứng phó.

“Bùm—”

“Bùm—”

Nghe vậy, tám Chiến sĩ khiên lần lượt tiến lên, dựng tấm khiên trong tay lên, kết thành hàng phòng ngự như thùng sắt, chống đỡ đợt công kích đầu tiên của sói xương đỏ.

Trong một đội ba mươi người có tám Chiến sĩ khiên, điều này hơi nhiều, mà lại bỏ đi các Mục sư cần thiết cho việc khai hoang, điều đó có nghĩa là các nghề chuyên tấn công sẽ ít hơn nhiều so với các đội khai hoang khác.

Thông thường, một cấu hình của một đội khai hoang sẽ là bốn tanker chủ lực, năm đến sáu nghề trị thương, các vị trí khác bao gồm các nghề chuyên tấn công như Kiếm sĩ, Cung thủ, Ma pháp sư và Sát thủ.

Nhưng Thanh Ca có cân nhắc của riêng mình.

Vì mục tiêu giành lấy lần thông qua đầu tiên nên chủ yếu phải dựa trên sự ổn định, tám Chiến sĩ khiên có thể cải thiện đáng kể tỷ lệ chịu đòn của đội, để họ không bị quét sạch bởi trong một đợt tấn công.

Còn về sát thương…

Bọn họ có Anker mà!

Thanh Ca chưa hiểu nhiều về thực lực của Anker, tuy đã nhiều lần thấy cậu thể hiện bản thân trước mặt người khác, các loại ma pháp quy mô lớn có thể xem như là một pháo đài hình người, sát thương một mình cậu gây ra có thể vượt qua cả chục nghề khác gộp lại.

Tám Chiến sĩ khiên thay phiên nhau khiêu khích phạm vi phía trên, thu hút thù hận của sói xương đỏ. Sau đó kích hoạt kỹ năng giáp gai, tăng 80% lực phòng thủ, cộng thêm 30% giảm sát thương, vững vàng chặn đứng làn sóng tấn công thứ nhất.

Bọn họ phối hợp tương đối ăn ý, tám Chiến sĩ khiên phân thành 2 nhóm, sau khi giáp gai của nhóm thứ nhất hết tác dụng, nhóm thứ hai liền xông lên phía trên, thay phiên nhau thu hút thù hận của sói xương đỏ.

Không hổ là phó bản thế giới thứ nhất, chỉ là nhóm quái vật đầu tiên của cửa thứ nhất cũng là quái tinh anh cấp 15. Cộng thêm việc bổ sung cơ chế của phó bản, sức tấn công của sói xương đỏ đã được cải thiện rất nhiều, không có khả năng giảm sát thương do áo giáp gai cung cấp, những Chiến sĩ khiên này mới đạt đến cấp 10 sẽ không thể chống nổi hai đòn và bị tê liệt…

Nhưng có hai nhóm Chiến sĩ khiên thay phiên nhau sử dụng giáp gai, khoảng thời gian chân không* chỉ khoảng 20 giây, các Mục sư khó có thể buff máu kịp.

*Thời gian chân không (真空期): Khoảng thời gian chân không chủ yếu được dùng để mô tả một khoảng thời gian không có sự can thiệp từ bên ngoài.

Thanh Ca luôn luôn chú ý giao diện của phó bản, chờ đến khi thù hận của Chiến sĩ khiên được nạp đầy, anh chỉ huy bằng voice chat trong kênh đội: “Tấn công.” 

“Hừ hừ hừ”

“Bùm—”

Các kỹ năng được tích lâu của các nghề tấn công lần lượt được tung ra, gây ra rất nhiều sát thương.

Đây cũng là lần đầu Anker được trải nghiệm thứ gì giống với phó bản thế giới, lúc này cậu khá phấn khích.

Trong cơn mưa kiếm và mũi tên, ma pháp của cậu là độc nhất vô nhị.

“Bùm!!”

Cùng với tiếng nổ lớn xé trời, năm sáu viên thiên thạch rực lửa từ trên trời rơi xuống với ánh lửa chói mắt, đập mạnh vào bầy sói xương đỏ. Ngọn lửa bắn tung tóe khắp nơi, tiếng thiên thạch rơi ầm ầm khiến người chơi kinh ngạc, chịu không nổi bịt tai lại.

Trong số các chỉ số sát thương “-180”, “-135” và “-200”, sát thương của Anker đặc biệt nổi bật.

“-4311!”

Like
Like Love Haha Wow Sad Angry

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chúc bạn một ngày thật vui vẻ và nhiều may mắn ^^

ĐĂNG KÝ NHẬN EMAIL THÔNG BÁO CHAPTER MỚI